Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 485

Chương 485Chương 485

Tay trái Sở Thiên Lê cầm nắp lọ, che số phía trên, tay phải lấy ra thẻ số 21, cà lên thiết bị điện tử quẹt một tiếng, phát ra tiếng bíp.

Cô trầm tư suy nghĩ: “Tôi hiểu rồi, anh tin vào quẻ của chính mình.” Mấy chữ số hiệu đã được sử dụng hiện lên, số đá trong chai số 21 của Tu Tại Uyên đã được thay thế.

Còn mười lăm giây.

“Cô không tin sao?” Tu Tại Uyên kiên định nói: “Cô chưa từng bỏ qua đúng không?”

Tu Tại Uyên lấy tấm thẻ số 115 của Sở Thiên Lê ra, đặt lên miệng chai, quẹt xong thẻ cũng phát ra tiếng bíp.

Hai người trao đổi những viên đá trong chai.

Sở Thiên Lê cười nói: “Xin lỗi, chúng ta không giống nhau, thỉnh thoảng tôi vẫn hy vọng mình tính toán sai.”

Tu Tại Uyên sửng sốt.

Việc đếm ngược đã kết thúc!

Một tiếng chuông vang lên gần tòa nhà Thính Phong Tế Vũ, thông báo rằng các lọ đếm đã ngừng hoạt động!

Tu Tại Uyên: “Cô thua rồi.”

Sở Thiên Lê lắc đầu: “Không, anh thua rồi.”

Tu Tại Uyên không thể hiểu được

Lúc này, Thi Trác Cừ thông báo kết quả qua đài phát thanh: “Thời gian tuyển chọn chính thức kết thúc. Mời các bạn quay lại sảnh tầng một. Hiện tại, ứng cử viên số một là thí sinh số 116...”

Liễu Quân kinh ngạc nói: “Tại Uyên, không phải cậu.”

“Nhưng cũng không phải cô ta.” Tu Tại Uyên đột nhiên phản ứng lại, anh ấy vô thức nhìn Đàm Mộ Tinh, do dự một chút, “Số 116 là...”

Sở Thiên Lê cho họ xem số 116 trên nắp chai, số hiệu của cô là số 115. Đây là chai của Đàm Mộ Tinh!

Số 115 là bình rỗng, Tu Tại Uyên dùng số 115, tất nhiên sẽ không có gì để đổi lấy!

“Đây là huy hiệu của Tinh Tinh, nhất định phải trả về Tinh Tinh.” Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh hiểu lầm một chuyện, quả thực tôi cũng không bỏ qua, nhưng tính toán của chúng ta không giống nhau, anh xem bói còn tôi nhìn người, so với bói toán, tôi giỏi trong việc đoán người và nắm bắt bản chất con người hơn.”

Quẻ Tu Tại Uyên không có vấn đề gì, chỉ cần giữ bình tĩnh là có thể thắng, nhưng con người không thể khắc phục điểm yếu của mình chỉ bằng cách nhận lời khuyên, nếu không thì tại sao lại cần phải luyện tập chứ? Sắc mặt Tu Tại Uyên đột nhiên thay đổi, nhất thời trầm mặc, không cách nào diễn tả tâm tình của mình lúc này.

Anh ấy không thua cô, anh ấy thua bản thân, điều này càng khó chịu hơn! Liễu Quân vội vàng an ủi: “Tại Uyên...”

Sở Thiên Lê lập tức giải quyết ổn thỏa: “Được rồi được rồi, trò chơi thứ nhất, tình bạn thứ hai, bây giờ chúng ta có thể nói về tình bạn rồi!”

Đáng tiếc là hai bên chưa có thời gian để giao lưu, bày tỏ tình hữu nghị. Đài phát thanh trong tòa nhà Thính Phong Tế Vũ lại vang lên, Thi Trác Cừ thông báo mọi người quay trở lại hội trường.

Mai Như Cảnh: “Đi thôi, đừng chậm trễ.”

Đàm Mộ Tinh lén nhìn sắc mặt của các đạo sĩ, nhanh chóng đưa Sở Thiên Lê rời khỏi hiện trường, suy nghĩ xem sau khi trở về có nên nhờ người nhà gửi đồ vào núi hay không. Tuy rằng trong một trò chơi có thắng có thua, nhưng nhất định sẽ có kẻ thua, nhưng vẻ mặt Tu Tại Uyên lại không giấu được vẻ bực bội.

Sau khi ba người rời đi, Tu Tại Uyên mới bắt đầu suy ngẫm, cúi đầu nói: “Nếu như tôi đưa hòn đá này cho người khác thay vì để chỗ tôi...” Liễu Quân vỗ vỗ bả vai anh ấy nói: “Được rồi, đừng nghĩ như vậy, tuổi cậu không lớn lắm, nhưng thực lực đạt đến trình độ này đã rất mạnh rồi. Cho dù là chúng tôi cũng sẽ phạm sai lầm!”

Tu Tại Uyên không nói gì, những lời này không thể thuyết phục anh ấy, chủ yếu là do đối thủ của anh ấy cũng còn trẻ.

“Ầy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, trước đây cậu ở trong núi nên không tiếp xúc với người ngoài, lần này coi như là học được một bài học, sau này phải nhớ kỹ.”

*Câu tục ngữ có nghĩa là trên trời còn có trời cao hơn, trên người còn có người giỏi hơn.
id="id_Toc169869392" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận