Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 7

Chương 7Chương 7

Nếu là ngày thường, Hạ Thời Sâm sẽ gọi cô Lý tìm cốc rót nước luôn, thế nhưng cô Lý hiện đang ở bên Dư Tân, đang thu xếp phòng cho Sở Thiên Lê ở tầng hai. Cậu không muốn tự tìm khó chịu, hiếm khi bước vào phòng bếp.

Trong bếp, Hạ Thời Sâm lấy một chiếc cốc thủy tinh. Cậu không thạo sử dụng máy lọc nước, tiện tay ấn mấy nút, chỉ thấy nước ấm chảy ra cuồn cuộn. Ngay sau đó, tình huống bất ngờ phát sinh!

Hạ Thời Sâm thình lình xoay người, vô số mảnh vỡ thủy tinh và nước nóng hừng hực văng ra khắp nơi, khiến cậu vô thức kêu lên một tiếng, hốt hoảng tránh né vụ nổ ngoài dự liệu.

Cốc thủy tinh nổ tung tại chỗ dưới nhiệt độ cực nóng, quả đúng là hình thái pháo hoa rợp trời!

Cái miệng của cô ta được quạ đen khai quang hay sao vậy?!

Tại lầu hai, Dư Tân và cô Lý nghe tiếng thì thoáng lo lắng. Bọn họ ngờ vực ngó nhìn xung quanh, muốn biết tình hình dưới lầu: “Hình như có tiếng gì đó thì phải?”

Sở Thiên Lê từ tốn nói: “Anh trai vừa nói muốn cha mẹ gọi bác sĩ đến.”

Chắc anh ấy nghe bói toán xong đã có sự chuẩn bị trước.

Dư Tân: “?”

Dưới lầu, Hạ Chính Hợp vừa gọi cho nhà trường xong thì tiếp tục gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra vết thương cho Hạ Thời Sâm.

Dư Tân và cô Lý cùng xuống lầu xem xét tình hình người bị thương và phòng bếp. May mà Hạ Thời Sâm không có gì đáng ngại, chỉ có gương mặt bị cứa ra vết máu mờ như mèo cào.

Dư Tân hoảng hồn sốt sắng nhìn thoáng qua Hạ Thời Sâm: “Đứa nhỏ ngốc này, con cần gì cứ nói với cô Lý. Sao lại đi rót thẳng nước sôi vào cốc thủy tinh thế!”

Cô Lý tự trách nói: “Ôi chao, lỗi do tôi hết, quên nhắc mọi người rằng cái máy trong phòng bếp không được dùng để lấy nước uống hàng ngày, bởi nhiệt độ nước rất cao...”

Cái máy này dùng cho nấu bếp, bên ngoài cũng có thiết bị lọc nước. Nếu không phải vì đi tìm cái cốc thì Hạ Thời Sâm cũng sẽ không vào trong phòng bếp.

Sàn phòng bếp lộn xộn đầy mảnh vỡ và nước bắn, toàn thân Hạ Thời Sâm chật vật. Anh cảm thấy xấu hổ trước sự quan tâm của người lớn, hận không thể tìm khe đất chui vào, đồng thời cũng ngơ ngác vô cùng.

Đây là sự trùng hợp đúng không?

Ban đầu, anh cho rằng Sở Thiên Lê là kẻ báo thù, sau đó nghi ngờ cô là đứa khờ khạo, giờ đây lại thấy cô là đặc công, thao túng cho cốc thủy tinh vỡ từ khoảng cách xa. Anh chẳng tài nào hiểu nổi. Đáng lẽ tranh đấu giới nhà giàu phải là đấu văn, kiểu này là mới ngày đầu tiên đã chơi đấu võ sao?

Đầu anh rối bời, bỗng mệt lòng đến lạ, quả thực đã nảy sinh cảm xúc “Hủy diệt đi hỡi thế giới này”.

Trong phòng ngủ lầu hai, Sở Thiên Lê khá hài lòng với căn phòng mới của mình. Không gian đủ đầy ánh sáng, giường đệm mềm mại rộng lớn, kệ sách và bàn học chất liệu gỗ cách điệu xa xỉ. Ở góc là một chiếc đệm lông nhung, có thể nép mình vào đây đọc sách chơi game.

Phòng ngủ còn kèm cả phòng thay đồ và nhà vệ sinh nhà tắm riêng. Những đồ đạc của cô đã được sắp xếp xong từ sớm, dĩ nhiên vốn cũng chẳng có nhiều. Nàng nằm ngã lên chiếc giường lớn, cõi lòng thoải mái khỏi bàn.

Sở Thiên Lê xuyên sách mười mấy năm, cuối cùng cũng trải nghiệm được cuộc sống nhà giàu, hòa tan bớt chút hụt hẫng khi rời thôn.

Cô từng là nhà chiêm tinh học tiếng tăm lừng lẫy một thời nhưng lại mất sớm, mang theo ký ức kiếp trước tái sinh vào trong sách. Ở thế giới này, cô tên “Sở Thiên Lê”.
id="id_Toc169868916" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận