Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 328

Chương 328Chương 328

Giấy chứng nhận của Sở Thiên Lê là thật, lời nói cũng là thật, nhưng cũng không ngăn được sự xem xét kỹ càng của người ngoài. Dường như cô đang nói gì đó, nhưng lại như chẳng có gì, tạo ra một hiệu ứng đặc biệt. Nhìn thấy thái độ điềm tĩnh và ôn hòa của cô, Thi Đồ Nghị bỗng có chút không nắm bắt được người này. Con người ta hầu hết đều thiếu cái gì thì thích thể hiện cái đó, nhưng còn những người có tài thực sự lúc nói chuyện lại thích úp úp mở mở.

Thi Đồ Nghị vừa nhìn tên trên chứng minh thư, nhưng lúc này ông ta vẫn không chắc chắn: “Mai đại sư, vị này chính là đại... Sở đại sư?”

“Ừ.” Mai Như Cảnh đương nhiên biết nguồn gốc của giấy chứng nhận, nhưng cô ấy sẽ không nhiều lời, chủ yếu là vì Sở Thiên Lê không nói dối, lời lẽ vô cùng chặt chẽ.

Thi Đồ Nghị: “Được rồi, được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. Ba vị, ngồi đi!”

Sở Thiên Lê thản nhiên đưa chiếc chuông Tam Thanh cho Đàm Mộ Tinh, cậu nhận lấy cất vào trong túi. Cậu im lặng đi theo cô suốt cả chặng đường, quả thật rất giống nhân viên đi theo hộ tống lãnh đạo.

Sở Thiên Lê cười nói: “Không sao đâu, các ông đang nói chuyện, tôi không quấy rầy nữa.”

Mai Như Cảnh vừa nói gì với ai đó, sắc mặt không được tốt lắm, hiện tại đang nén giận ngồi một bên.

Bây giờ Thi Đồ Nghị nào dám khiêu khích Mai Như Cảnh, chỉ có thể lo lắng kính cẩn ngồi bên cạnh Sở Thiên Lê, vội vàng nói: “Ờm, Sở đại sư cứ nói đùa, không quấy rầy không quấy rầy, chúng tôi đang cần ngài hỗ trợ mà...” “Mai đại sư đã nói gì với ngài chưa?” Thi Đồ Nghị thăm dò nhìn Mai Như Cảnh.

Mai Như Cảnh ngồi cạnh chiếc bàn dài, đối diện là họ hàng của cố chủ đang cãi nhau với cô ấy, lúc này thật sự không thể hòa nhã nổi, cáu kỉnh quay đầu sang một bên.

Sở Thiên Lê hòa giải, nói: “Nói qua cho tôi nghe một chút, bói hai quẻ cho ông đúng không?”

Thi Đồ Nghị: “Đúng, đúng, đúng, tôi kể lại từ đầu cho ngài nghe nhé, tôi có một đứa con trai nhỏ sống ở nơi khác, bình thường có bảo mẫu trong nhà chăm sóc. Nhưng mấy ngày trước, nó đột nhiên bỏ nhà ra đi không nói lời nào, khiến chúng tôi cực kỳ lo lắng...”

“Ừm ừm, đừng nóng vội, nói tiếp đi.” Sở Thiên Lê nghe câu được câu không, ánh mắt lại liếc sang một bên, quan sát vẻ mặt và chỗ ngồi của mọi người ở đây. Sở Thiên Lê và Thi Đồ Nghị đang ngồi ở đầu một chiếc bàn dài, một bên chiếc bàn dài là họ hàng của cố chủ, có nam có nữ, một bên khác là Đàm Mộ Tinh và Mai Như Cảnh, xung quanh có vẻ trống không.

“Lúc ấy chúng tôi đã báo án với cảnh sát, còn tìm cả đài truyền hình địa phương hỗ trợ, sau đó mới mời Mai đại sư đến. Thật ra quẻ đầu tiên đã gần như tìm ra rồi, video giám sát cũng thấy bóng người, theo lẽ thường thì mọi chuyện phải kết thúc rồi...” Thi Đồ Nghị bất lực nói: “Ai ngờ là lộ trình hành động bị cắt đứt giữa chừng, không hiểu sao lại không thể tìm được, đến lúc đó tôi mới nhờ Mai đại sư bói cho quẻ thứ hai.”

“Quẻ thứ hai bói ra vị trí càng lệch, đều là những nơi không có camera giám sát, quả thực tìm được một số dấu chân, nhưng mà vẫn không tìm được. Đêm đó mọi người đều vô cùng nóng ruột, vì vậy cũng khiến Mai đại sư có chút bực mình.” Thi Đồ Nghị cẩn thận nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mai Như Cảnh. Đêm qua mọi người ở phòng khách cãi nhau, họ hàng nhà ông ta cho rằng tin tức Mai Như Cảnh cung cấp chậm trễ, trong khi Mai Như Cảnh lại cho rằng khả năng hành động của bọn họ có vấn đề.

Mai Như Cảnh thiếu kiên nhẫn nói: “Lúc đầu chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, tôi sẽ chỉ đường cho ông, nhưng không hề nói là sẽ tới hiện trường tìm người.”

Thi Đồ Nghị: “Vâng vâng vâng, ngài nói đúng, nhưng kế hoạch hiện giờ không theo kịp thay đổi thực tế, hay là phiền ngài cứ đi một chuyến, tôi sẽ trả thêm tiền cho ngài...”
id="id_Toc169869235" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận