Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 444

Chương 444Chương 444

“Điên rồi à?” Mai Như Cảnh sửng sốt, “Hình như chị không gặp người khác, nhưng sau khi đi vào chị vẫn luôn nghe thấy tiếng gió, không biết nó từ nơi nào thổi đến.”

Mai Như Cảnh chợt nhận ra: “Vậy nên các em đến đây tìm chị sao?” Sở Thiên Lê lên tiếng trước: “Chúng ta cùng nhau hành động đi, kinh nghiệm trong lịch sử cho chúng ta biết đi một mình sẽ không có kết cục tốt.” Đúng lúc này, trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng rên rỉ, đột ngột phát lên trong tòa nhà im lặng và tối tăm!

Đàm Mộ Tinh và Mai Như Cảnh quay lại tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, nhưng đôi mắt của Sở Thiên Lê lại mở to hoảng sợ: “Kinh nghiệm trong lịch sử này đến quá nhanh.”

“Người nước ngoài kia sẽ không bị bọn họ giết đúng không?” Mai Như Cảnh ngập ngừng nói: “Hoàng Giác nói rằng không ai trong số những người bỏ cuộc nhìn thấy quỷ, nhưng người nước ngoài mà các em nói muốn nhìn thấy mặt họ, đoán chừng cũng không thể được.”

Trong ngày những người bỏ cuộc không ai từng nhìn thấy mặt thủ phạm thực sự, tất nhiên họ không có cách nào xác nhận được, thậm chí còn cho rằng tai nạn là do lệ quỷ.

Nhưng mà, Kiều tự nhận mình có thần hộ mệnh, anh ta muốn bắt giữ những kẻ giả thần giả quỷ kia, đối phương muốn tiếp tục cuộc thi thì tất nhiên phải loại bỏ người đã phát hiện ra sự thật là Kiều.

Sở Thiên Lê chưa từng nhìn thấy người tấn công thí sinh, cô chỉ có thể nhập những thông đặc trưng của Kiều vào quẻ, khó xử nói: “Xong rồi, lành ít dữ nhiều...”

Khi lần đầu cô gặp Kiều và nhóm của anh ta, cô đã có linh cảm rằng họ sẽ gặp xui xẻo, cô vốn nghĩ rằng hôm qua Kiều đã tình cờ thoát được một kiếp, nhưng bây giờ nghiêm túc khai quẻ xem ra, anh ta có thể đã phải chịu số phận còn tồi tệ hơn cả đồng đội của mình!

Đàm Mộ Tinh: “Hai người ở lại đây, tớ đi lên xem xem?”

“Cùng nhau đi lên đi, đừng đi một mình.” Mai Như Cảnh dứt khoát nói: “Trong tình huống này chúng ta không thể tách ra được.”

Tiếng kêu thảm nhanh chóng biến mất, không bao lâu sự im lặng quay trở lại tòa nhà.

Ba người chậm rãi đi lên lầu tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng hành lang tối đen như mực, duỗi tay cũng không hề nhìn thấy năm ngón tay, cũng không thể bật đèn pin để bứt dây động rừng.

Tiếng kêu cứu dường như phát ra từ tầng ba, khi nhóm người Sở Thiên Lê tới nơi thì không phát hiện được gì, căn phòng trống rỗng không một bóng người, không hề nhìn thấy Kiều nữa.

Ba người không ai dám tùy tiện phát ra âm thanh, Sở Thiên Lê kéo vạt áo Đàm Mộ Tinh, cô đưa tay ra hiệu phương hướng, ý nói quẻ bói chỉ hướng bên kia. Mai Như Cảnh nhìn quanh một vòng, tiện tay nhặt cây gậy đánh golf cũ trong góc lên, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sở Thiên Lê chậm rãi đi vòng ra phía sau ghế sofa, phát hiện Kiều đang ở trong góc mặt mày bầm tím.

Kiều bị trói bằng dây gai không thể kêu cứu, sau khi nhìn thấy Sở Thiên Lê anh ta liều mạng vùng vẫy, điên cuồng lắc đầu với cô để ra hiệu cô đừng tới gần. Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên từ sau tấm màn dày nhảy ra, nhanh như chớp lao về phía Sở Thiên Lê, dường như đã đợi rất lâu!

“Tinh Tinh!” Sở Thiên Lê hoảng sợ lùi lại, sau đó theo bản năng nhảy lên, nhanh nhẹn lôi Kiều đang bị trói đi, nhân cơ hội cởi dây trói cho đối phương. Đàm Mộ Tinh nhanh chóng vào vị trí của Sở Thiên Lê, anh dùng một tay giữ người đàn ông nước ngoài đang tiến về phía mình, cố gắng tìm cách khống chế kẻ tấn công.

Khi sợi dây trói Kiều được cởi ra một nửa, anh ta mở miệng và hét lên: “Không chỉ có một!”

Sở Thiên Lê đang cởi trói tay chân cho Kiều, cô cảm giác được nón áo khoác của mình bị người khác hất lên, giống như một con thú con bị kẻ săn mồi giết chết.

Ngoại trừ gã to con đầu tiên nhảy ra làm loạn, còn có những người khác đang phục kích sau tấm màn!
id="id_Toc169869351" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận