Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 453

Chương 453Chương 453

Sở Thiên Lê hơi nhíu mày, thì thầm: “Chỗ ngồi này không tốt lắm...” Bên trái của bàn họ là những thí sinh có số từ 1 đến 5, lần lượt là một phụ nữ da trắng xa lạ, xuất mã tiên Hoàng Giác, quý ông giả dạng gấu trúc A, Kiều và một phụ nữ da trắng người Digan xa lạ. Bên phải là những thí sinh có số từ 6 đến 10, lần lượt là hai vị đạo sĩ Càn Môn, bên cạnh họ còn có chỗ trống. Mai Như Cảnh không muốn ngồi gần hai vị đạo sĩ kia, cô ấy trực tiếp chọn chỗ số 10, đối diện với một người phụ nữ bói toán người Digan với nụ cười tươi. Người đó cười lên và chào hỏi: “Xin chào, tôi là Lilith.”

Mai Như Cảnh không giỏi bắt chuyện trong môi trường như vậy, cứng nhắc nói: “... Tôi nên trả lời như thế nào đây?”

“Xin chào!” Sở Thiên Lê giúp Mai Như Cảnh trả lời, sau đó cảm thán: “Chị Như Cảnh thật sự không phải là người thích kết bạn.”

Sau khi Lilith chào hỏi xong thì quay đầu để trò chuyện với Kiều, hai người này có vẻ như quen biết nhau, không ngạc nhiên khi cô ấy nói chuyện với nhóm người Sở Thiên Lê.

Hoàng Giác có vẻ không muốn ngồi cạnh các vị đạo sĩ, bây giờ anh ta đang bị một vòng người nước ngoài bao quanh, trở nên rất nổi bật.

Đàm Mộ Tinh ngồi ở chỗ số 8, Sở Thiên Lê ngồi ở chỗ số 9, sau khi hai người ngồi xuống thì chính thức bắt đầu.

“Bây giờ là vòng loại thứ hai, các vị sẽ trình bày nội dung của mỗi người, đồng thời các thí sinh ở ngoài cũng có thể quan sát phần này, chúng ta sẽ bắt đầu từ số 1.”

Người phụ nữ da trắng nhận được sự chỉ dẫn, cô ta giữ thái độ điềm tĩnh, mở đầu mở miệng nói: “Xin chào mọi người, tôi là Lạc Nhã, một thông linh sư, tôi vừa mới kết nối với linh hồn của nạn nhân, đây là một căn nhà bị nguyền rủa, không chỉ người sống tại đây sẽ chết oan uổng, mà ngay cả chúng ta đến để điều tra sự thật cũng sẽ gặp phải bất hạnh...”

Ánh mắt Lạc Nhã lạnh nhạt, cô ta quét mắt xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Có lẽ người tiếp theo bị hại sẽ là một trong những người đang ngồi ở đây!”

Lạc Nhã thẳng thừng nói rằng có người sắp bị hại, khiến vẻ mặt các nhân viên công tác rất khó xử, nhưng họ vẫn làm tròn phận sự kể lại câu chuyện. Sở Thiên Lê hơi nhướng mày, âm thầm lẩm bẩm: “Giống như《Đi vào khoa học 》vậy.”

Đàm Mộ Tinh nhìn một vòng quan sát biểu hiện của những người khác, thì thầm: “... Biểu hiện của mọi người đều lạnh nhạt đến như vậy.” Những người khác thờ ơ với lời nói của Lạc Nhã, dường như không coi trọng chuyện này.

Hoàng Giác nghe phiên dịch xong, với tư cách là xuất mã tiên, dẫn đầu khinh thường nói: “Đó là bởi vì người nước ngoài các người không giỏi, không thể đối phó tà ma ở đây, nói chút đã sợ rợn người!”

Lạc Nhã: “Tôi không biết anh có năng lực gì, nhưng âm thanh của ác linh trong đêm mưa đã nói lên tất cả, thậm chí còn có vết máu gần thang máy, tất cả đều chứng tỏ rằng một thảm kịch mới sắp xảy ra.”

Lilith nghi ngờ hỏi: “Vết máu?”

Lạc Nhã nghiêm túc gật đầu: “Không sai, người đã chết đã rời đi mười ba năm trước, tại sao cạnh thang máy lại có máu tươi?”

Hoàng Giác không còn kiên nhẫn: “Tôi không thể chịu nổi lời nói bậy bạ của người nước ngoài này nữa, có phải đến lượt tôi rồi không?”

Lạc Nhã không ngờ Hoàng Giác lại ngang ngược như vậy, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ không nên xác minh những gì tôi nói trước sao?”

Thi Trác Cừ ra lệnh cho nhân viên bên cạnh điều tra vị trí của thang máy mà Lạc Nhã đã đề cập.

Một lúc sau, có người vội vàng quay lại và nói: “Thực sự có máu, hơn nữa chỉ mới vừa rồi, không biết từ đâu ra.”

Trong mắt Lạc Nha hiện lên vẻ hài lòng.

Thi Trác Cừ: “Xin hỏi cô có còn muốn bổ sung thuyết trình thêm gì không?”

Lạc Nhã nhẹ nhàng nói: “Không cần, tôi chỉ muốn cảnh báo mọi người ở đây, tiếp theo đây cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu.”
id="id_Toc169869360" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận