Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 534

Chương 534Chương 534

Sư tổ kiến tạo cơ quan xong, lúc quan sát hiệu quả, sẽ có cảm giác như vậy sao?

Một lát sau, cơn mưa tiễn lạnh thấu xương cuối cùng cũng ngừng lại, tất cả mọi thứ lại yên lặng trở lại.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động, bọn họ vội vàng chạy vào, hỏi: “Là động đất sao?”

Sở Thiên Lê vội nói: “Chờ đã! Trên mặt đất có mũi tên, đừng giẫm phải!”

Những người khác được cô nhắc nhở, lúc này mới không tùy tiện tiến lên, cẩn thận từng li từng tí mà đứng ở một bên.

“Chúng tôi đi tìm đồ đạc để dọn dẹp, dọn ra một con đường để hai người ra ngoài.”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh còn đứng ở giữa bản đồ, chỉ là hiện tại bản đồ huỳnh quang đã biến mất, xung quanh là bóng tối sâu không thấy đáy, nên càng không có biện pháp để thăm dò phương hướng. Cũng may trong đội còn có thiết bị nhìn ban đêm, mặc dù hiệu quả của thiết bị chiếu sáng không tốt, nhưng cũng có biện pháp để xác định phương hướng.

Liễu Quân cầm thiết bị liên lạc, nói: “Bên đại sứ quán có tin tức truyền đến, viên châu thứ năm cũng đã có tung tích.”

Dưới sự trợ giúp của Đàm Mộ Tinh Sở Thiên Lê tránh được ám khí nằm đầy đất, cô lấy lại la bàn trên cột đá, sờ bài tarot trong túi: “Vậy cũng chỉ còn bài Tarot, còn có lỗ khóa thứ bảy.”

Đặt bài Tarot xong thì sẽ có sáu viên châu, nhưng viên châu thứ bảy vẫn chưa có đầu mối.

“Đội ngũ chính đến rồi, hôm nay cũng quá muộn rồi, về đại sứ quán trước đi.”

Đêm khuya, đội ngũ đến trợ giúp đã tới, Liễu Quân cũng sắp xếp để đoàn người trở về.

Cửa di tích, Sở Thiên Lê đi theo mọi người ra ngoài, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn: “Không biết loại cơ quan này phải bao lâu mới có thể khôi phục, có lẽ là qua một thời gian ngắn nữa lại thử đặt la bàn xem, cảnh tượng còn rất hoành tráng.”

Cô cảm thấy thiết kế của sư tổ khá tốt.

“Nếu không bị thương, thì quả thật rất hoành tráng.” Đàm Mộ Tinh cảm thấy cô to gan lớn mật, “Quả thực giống như tận thế vậy.”

Cảnh tượng bản đồ huỳnh quang trong nháy mắt lật ngược lại, biến mất, cũng đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho anh.

“Nếu ngày tận thế thực sự xảy ra, Tinh Tinh sẽ muốn làm gì?”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt, anh hơi suy nghĩ: “Tớ chưa từng nghĩ tới.”

Sở Thiên Lê: “À, vậy xem ra tận thế vẫn chưa thể tới được, Tinh Tinh còn chưa nghĩ ra phải làm gì.”

“Vậy cậu thì sao?” Đàm Mộ Tinh hỏi, “Cậu muốn làm gì?”

Sở Thiên Lê nghiêng đầu: “Nếu như là bây giờ, vậy thì cái gì cũng không muốn làm.”

“Không có chuyện gì muốn làm sao?”

Sở Thiên Lê tùy tiện nhún nhún vai, cô đi thẳng về phía xe SUV, thoải mái nói: “Có, nhưng đã đạt được rồi, cho nên không có gì để tiếc nuối.”

Vẻ mặt Đàm Mộ Tinh lộ vẻ khó hiểu, anh đi theo cô từng bước một, họ giẫm lên những cành cây cùng nền tuyết đọng.

Bọn họ để lại hai hàng dấu chân nông sâu khác nhau trên mặt tuyết.

Trước xe, Sở Thiên Lê quay đầu nhìn anh, đôi mắt cô tràn đầy ánh sáng, cười nói: “Tớ rất vui vì Tinh Tinh có thể đi cùng tớ, vậy nên hiện tại không có gì để tiếc nuối nữa.”

Anh đi cùng cô đến nước H là đủ rồi.

Cơ quan la bàn khởi động, vào thời khắc trận mưa tiễn rơi xuống đó, quả thật là cô không hối hận.

Đàm Mộ Tinh ngẩn ra, môi anh khẽ nhúc nhích muốn trả lời, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Sở Thiên Lê nói xong, dẫn đầu lên xe.

Đàm Mộ Tinh yên lặng đứng ở bên ngoài, luôn cảm thấy lời này giống như là lời tạm biệt.

Tu Tại Uyên đi tới, thấy anh vẫn đứng lặng im ở bên ngoài, nhắc nhở: “Nên đi rồi.”

“Được.” Đàm Mộ Tinh vội vàng xua đi sự nghi ngờ trong đầu, cũng lên xe chờ trở về.

Đoàn người bình an vô sự mà trở về đại sứ quán, cuối cùng cũng có thể bình yên mà đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, phía Trung Quốc và Mondson đã tổ chức một cuộc họp để theo dõi tung tích của viên đá rune và Kiều.

Trong phòng họp, một chiếc bàn gỗ cổ dài ngăn cách hai bên, Phan Nghĩa Thành dẫn theo đám người Sở Thiên Lê ngồi ở một bên, ông lão tóc vàng với khí chất bất phàm thì ngồi ở một bên khác, bên cạnh là Lin đã lâu không gặp, sau đó mới là Albert có được linh bài.
id="id_Toc169869441" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận