Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 337

Chương 337Chương 337

Sở Thiên Lê nghĩ tới bạn bè gia đình, thẳng thắn nói: “Có phải là bởi vì vật phẩm đấu giá lần này khá đắt tiền không?”

“Nói như vậy cũng không sai.” Đàm Mộ Tinh gãi đầu: “Hoặc là nói, vật phẩm đấu giá lần này toàn diện hơn. Phía sau nhà đấu giá Kiều Giai Đức là một tập đoàn tài chính rất lớn, mạng lưới quan hệ rất rộng, cho nên đồ đạc cũng rất nhiều.”

“Tập đoàn tài chính? Còn giàu hơn cả nhà cậu sao?”

Đàm Mộ Tinh cười khổ: “Đương nhiên rồi, nhà tớ chỉ là quy mô nhỏ thôi, không so với tập đoàn tài chính được. Tập đoàn tài chính là đẳng cấp thế giới rồi.”

Sở Thiên Lê: “?”

Vẻ mặt Sở Thiên Lê vi diệu, phàn nàn: “Cậu nhìn vào mắt tớ, lặp lại câu “quy mô nhỏ” lần nữa đi!”

Đàm Mộ Tinh giơ danh thiếp lên, chỉ vào logo ở góc dưới bên phải, lúng túng tranh luận: “Nhưng so với cái này thì chẳng là gì cả.”

Danh thiếp của Thi Trác Cừ không chỉ mang nhãn hiệu của Công ty đấu giá Kiều Giai Đức mà còn có biểu tượng của tập đoàn gia đình đứng đằng sau. Con rắn quấn quanh quả táo, quanh co uốn lượn, để lại vết màu vàng nhạt. Theo Đàm Mộ Tinh, đây là biểu tượng của gia tộc Mondson, mượn cách mô tả phóng đại của tiểu thuyết chính là nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế thế giới, thậm chí còn có mối quan hệ chặt chẽ với các ngân hàng và công ty ở nhiều quốc gia.

Tất nhiên, thông tin về các thành viên của gia tộc Mondson về cơ bản không được tiết lộ ra bên ngoài, nhưng một số người từng bị lộ đều để lại dấu ấn trong danh sách người giàu nhất thế giới.

Gia tộc Mondson vẫn sở hữu một lượng lớn đất đai và bất động sản ở nước ngoài, thậm chí còn tham gia xây dựng cơ sở hạ tầng của một số quốc gia nhỏ, là điều không thể tưởng tượng được ở quốc nội.

Đàm Mộ Tinh: “Tập đoàn gia đình kiểu này tham gia vào quá nhiều hoạt động kinh doanh, không thể tồn tại ở quốc gia của chúng ta được.” Cho dù nhà họ Đàm có giàu có đến đâu thì vẫn nằm dưới sự quản lý của chế độ, không thể can thiệp vào một ngành công nghiệp làm rung chuyển nền tảng đất nước được, về cơ bản khá khác so với tập đoàn nhà Mondson. Theo một nghĩa nào đó, tập đoàn Mondson vượt trội hơn một số quốc gia, phạm vi ảnh hưởng của nó cũng mở rộng ra toàn thế giới.

“Chủ nghĩa xã hội vẫn tốt hơn nhiều!” Sở Thiên Lê cười nói: “Các vì sao cũng phải xây dựng đường sắt để phục vụ nhân dân.”

Đàm Mộ Tinh: “... Cậu cũng cần phải tu luyện.”

Hai người đang trò chuyện thì Mai Như Cảnh thanh toán xong trở về, tò mò hỏi: “Đang nói cái gì vậy? Sôi nổi thế.”

Sở Thiên Lê cất danh thiếp đi, cô cũng không hề đề cập đến chuyện giật dây, ngoan ngoãn đáp: “Em vừa mới học xong một số kiến thức vô dụng của các nước xã hội chủ nghĩa.”

Mai Như Cảnh nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, tâm tình rất tốt, mạnh dạn nói: “Chị vừa được trả tiền xong, tối nay ăn một bữa đi, chị mời!” “Dù sao cũng là lần đầu tiên thuê bạn bè, tốt xấu gì cũng phải hoàn thành quá trình này.” Mai Như Cảnh vui vẻ nói: “Xem ra chị đổi vận rồi, mọi chuyện kế tiếp cũng không tệ lắm.”

Hai người đến cứu Mai Như Cảnh, hiện tại hợp đồng đã hoàn thành, không cần phải đi tới nơi khác, thật sự rất đáng ăn mừng.

Mai Như Cảnh lúc bắt đầu chỉ coi Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh là hai đứa trẻ con, nhưng bây giờ cô ấy thực sự muốn kết bạn với bọn họ, cũng không áp đặt thời hạn trả lại chuông Tam Thanh.

Trong bữa tối, Mai Như Cảnh vừa gọi món vừa hào phóng nói: “Cái này là gia truyền nhà chị, bình thường cũng không dùng nhiều, các em chỉ cần giữ gìn cẩn thận, nghiên cứu xong trả lại là được.”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh vội vàng cảm ơn nhau và nói rằng họ sẽ cùng nhau chia sẻ kết quả làm việc.

Trong khách sạn, sau khi Thi Trác Cừ giải quyết xong công việc của Thi Đồ Nghị và những người khác, anh ta đi đến một góc yên tĩnh không có ai, báo cáo cuộc gặp gỡ của mình.
id="id_Toc169869244" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận