Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 396

Chương 396Chương 396

Hơn nữa, thanh danh của Mondson quả thực nổi tiếng, nhưng Kim Hiểu Nguyên lại không ra ngoài phát triển, ông ấy biết rất rõ mình chỉ có thể lăn lộn ở thành phố G. So sánh với hai bên, rõ ràng nhà họ Đàm an toàn hơn, ít nhất có thể nhìn thấy và sờ được vào.

Kim Hiểu Nguyên nghĩ thông suốt ưu và nhược điểm trong đó, đột nhiên ông ấy trở nên vênh váo tự đắc, thô giọng nói: “Mondson cái gì? Cho dù hôm nay Thiên Vương đến, tôi cũng không thể từ bỏ thứ yêu thích của mình. Tôi phải lấy được viên đá thô này!”

Thi Trác Cừ: “...?”

Kim Hiểu Nguyên nghĩ đến đám người Đàm Mộ Tinh vẫn còn ở sát vách, vì vậy màn trình diễn của ông ấy càng trở nên khoa trương hơn, ông ấy dứt khoát giữ khoảng cách với Thi Trác Cừ, hận không thể cả người toát ra khí chất nghiêm nghị “Đừng nghĩ đến việc sử dụng quyền thế của cậu để trấn áp tôi!”

Thi Trác Cừ: “Nhưng nó cũng không có giá trị gì, sau này sẽ khó bán lại...”

“Tôi không quan tâm nó có giá trị gì hay không. Tôi sẽ mua nó và trưng bày ở nhà. Cầm chơi không được sao!?”

“...”

Thi Trác Cừ hoàn toàn không thể hiểu được mạch não của Kim Hiểu Nguyên, anh ta hiện đang sử dụng chiến thuật vừa đấm vừa xoa, nhưng mà đối phương lại là một kẻ chết tiệt, dường như đang giữ chặt mẫu đá không chịu buông ra, nên tình hình trở nên khó khăn.

Trong phòng nhỏ, Sở Thiên Lê nghe vậy, sợ hãi than: “Không ngờ con rắn địa phương lại có lập trường kiên định như vậy. Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của tớ.”

Đàm Mộ Tinh lộ vẻ kinh ngạc: “... Tớ cũng không nghĩ tới chú Kim lại cố chấp với gia đình tớ như vậy, dù sao thi Mondson vẫn tốt hơn nhà tớ rất nhiều.”

Đàm Mộ Tinh tự hỏi phải chăng các thành viên trong gia đình không thích những lời khen ngợi hay không, điều này khiến Kim Hiểu Nguyên thường xuyên bực bội khi ôm đùi, thay vào đó, ông ấy trở nên bướng bỉnh và không chịu thừa nhận thất bại. Ông ấy từ bỏ Mondson huy hoàng, cũng muốn liều chết để ôm đùi nhà họ Đàm.

Đây đến tột cùng là loại tâm lý gì? Sự khéo léo của một kẻ xu nịnh?

Có lẽ cần phải có niềm tin tối thượng để thành công trong bất cứ việc gì.

Sở Thiên Lê đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn về phía Đàm Mộ Tinh, nghiêm túc thúc giục: “Cậu có tài khoản WeChat của ông ấy không? Hãy nhanh chóng gửi tin nhắn cho ông ấy, bảo ông ấy đừng nói lời gì gay gắt quá!”

Đàm Mộ Tinh không rõ nguyên do lấy di động ra, dựa theo chỉ thị của Sở Thiên Lê tiến hành gửi tin nhắn.

Bên kia, Thi Trác Cừ cau mày nói: “Như vậy đi, nếu ngài có điều kiện gì thì có thể trực tiếp nói ra. Nếu quyền hạn của tôi không đủ, tôi sẽ đi liên lạc với tập đoàn, chỉ chỉ cần ngài nguyện ý nhường ra đá mẫu.”

Anh ta nhìn ra Kim Hiểu Nguyên đối với bản thân anh ta không đủ tin phục, phỏng chừng là không xác định được sức ảnh hưởng của anh ta ở tập đoàn.

“Tặng? Tặng cái gì mà tặng? Trong từ điển của tôi không có...” Kim Hiểu Nguyên đang nói bốc nói phét, ông ấy chợt nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động và nhìn thấy rõ lời đề nghị do Đàm Mộ Tinh gửi đến. Ông ấy vội vàng sửa lời,”... Điều kiện tùy tôi nói?”

“Đúng vậy, tôi biết ngài có không ít việc làm ăn ở thành phố G, cho dù là việc hợp tác giữa các công ty cũng được.”

“Đừng làm ăn, không làm ăn, chúng ta cứ vui vẻ một chút đi. Cậu muốn viên đá thô này, có thể thôi...” Kim Hiểu Nguyên nhận được chỉ thị, năm ngón tay của ông ấy đều mở ra, nói năng có khí phách, “Các cậu ra con số này!”

Sở Thiên Lê muốn biết tầm quan trọng của đá thô số 1134 trong lòng Thi Trác Cừ và những người khác, vì vậy cô đơn giản nảy ra một ý tưởng quanh co và yêu cầu Kim Hiểu Nguyên báo cáo con số trên trời. Vì Thi Trác Cừ đã thề rằng viên đá mẫu là không có giá trị nên bọn họ chỉ đơn giản dùng thủ đoạn này để tìm ra sự thật, có lẽ bọn họ cũng có thể tìm ra những người đứng sau Thi Trác Cừ.
id="id_Toc169869303" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận