Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 577

Chương 577Chương 577

“Anh mang cả album thời trang đến.” Đàm Mộ Tinh lấy ra album đã chuẩn bị từ sớm, hiền hòa nói: “Em muốn xem không?”

Sở Thiên Lê nhận lấy cuốn album nặng trĩu, phấn khởi lật xem.

Hai người cứ thế ngồi cạnh bàn đá trong sân viện trao đổi ý kiến về ấn bản đầu tiên của album thời trang. Album thời trang đủ màu được làm từ loại giấy dày hơn và được đóng bìa cẩn thận, bây giờ lật qua nhìn mới thấy đẹp, lấy ra cũng có thể tráo đồ giả.

Album có bản phác thảo thiết kế và phần giới thiệu bên cạnh, có thể nói là đầy đủ mọi thứ.

Sở Thiên Lê sờ trang sách, ngạc nhiên cảm thán ra mặt: “Chất giấy tốt thật.”

“Dù sao cũng không thiết kế được trang phục của bản thân, đành bỏ ra ít công sức cho kiểu chi tiết này.” Đàm Mộ Tinh chột dạ nói.

Anh cảm thấy trình độ thiết kế của mình chưa là gì, song vẫn làm ra album đẹp đẽ. Đây khả năng giống với cách làm dự án bên ngoài, dẫu nội dung thiếu tin cậy đến mấy thì PPT trình bày vẫn phải đủ đẹp mắt.

“Không sao, Tinh Tinh có thể từ từ làm, hơn nữa cái này cũng rất đẹp.” Sở Thiên Lê yêu thích không nỡ buông tay, lật giở album: “Nghe nói có một số hãng lớn đưa hẳn bộ sưu tập tới tận nhà. Người giàu chẳng cần đến thẳng cửa hàng để mua đồ xa xỉ.”

Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng nói: “... Anh còn kém xa những nhãn hiệu đó.”

Sở Thiên Lê nghển cằm lên, nom cô rất kiêu ngạo: “Quần áo của nhà chiêm tinh học số một hiện nay chắc chắn được tính vào loại hàng xa xỉ, treo lên đánh nhãn hiệu khác!”

Đàm Mộ Tinh nhìn mặt cô đầy đắc chí thì lập tức buồn cười: “Ừ, vậy phiền khách VIP của chúng tôi hãy đề xuất chút kiến nghị về sản phẩm mới.”

Nhà thiết kế Đàm nghiêm túc trưng cầu ý kiến của khách VIP, dẫu anh chỉ có một người khách quý giá duy nhất nhưng vẫn cung cấp sự phục vụ chu đáo tinh tế suốt quá trình.

Hai người vừa nói cười vừa lật xem album trong sân viện.

Trong phòng khách, Hạ Thời Sâm đứng bên cửa sổ sát đất, thỉnh thoảng còn phải tuần tra xem xét tình hình, lại thấy hai người ngồi cùng nhau xem sách, bèn cạn lời nói: “Đây chẳng phải trẻ con thì là gì nữa?”

Quả nhiên anh ấy không đánh giá cao hai người, hình thức ở chung vẫn ấu trĩ là vậy.

“Thời Sâm, đừng lo lắng nữa.” Dư Tân thấy anh ấy cứ đứng cạnh cửa sổ sát đất mãi thì cười khổ nói: “Thiên Lê đã là người trưởng thành rồi.”

Hạ Thời Sâm hờ hững: “Con bé giống người trưởng thành ạ?”

“Trông thì có vẻ con bé chưa lớn nhưng biết đâu lại có một số suy nghĩ chín chắn hơn cả con.” Dư Tân cụp mắt: “Mặc dù con bé không kể việc mình làm nhưng mẹ biết thực ra con bé rất có chính kiến.”

Hạ Thời Sâm sửng sốt.

Hạ Chính Hợp cười nói: “Giống như nhà triết học nhỏ náu mình trong thành phố vậy.”

“Vậy nên cứ tin tưởng con bé, tin tưởng người con bé chọn, không cần phải sầu lo quá độ.” Dư Tân cười nói: “Ít nhất chúng ta luôn tin tưởng các con, tin rằng mọi sự lựa chọn của các con đều có nguyên do.”

Hạ Thời Sâm ngẩn ngơ. Anh ấy lặng thinh một lát, sau đó nhìn hai người bên ngoài lần nữa, bấy giờ mới bình tâm bình tĩnh đáp: “Vâng.”

Trong sân viện, Sở Thiên Lê cũng phát hiện ánh mắt tuần tra từ phòng khách. Nhớ lại lời châm chọc mỉa mai của Hạ Thời Sâm, cuối cùng cô cũng có cơ hội cáo trạng với người ta: “Hôm nay máy in tiền còn nói em là trẻ con ba tuổi nữa.”

Nếu không phải sợ máy in tiền bị hư hao không thể hoạt động thì ít nhất cô cũng phải cho đón lấy một bộ quyền loạn đấu của gấu nhỏ.

“Ba tuổi cũng tốt mà?” Đàm Mộ Tinh cười nói: “Dù sao sau này còn có bốn tuổi, sáu tuổi, không phải bôn ba bận rộn như xưa, còn có rất nhiều thời gian nữa, vậy nên chậm chút cũng chẳng sao.”

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi việc đoản thọ mình bối rối đã lâu. Bọn họ còn siêu nhiều thời gian bên nhau.

Đàm Mộ Tinh: “Chúng ta còn có thể về thôn ngắm sao, sau đó hẹn Khâu Tình Không đi du lịch, dạo quanh làng đại học, có thể lên kế hoạch cho vô vàn chuyện trước kia...”
id="id_Toc169869484" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận