Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 446

Chương 446Chương 446

Bọn họ có thị lực rất tốt trong bóng tối, lợi dụng cơ hội để làm hại người đi ngang qua, đồng thời tung những tin đồn xấu ra bên ngoài, âm mưu giảm bớt đối thủ cạnh tranh.

Mai Như Cảnh liếc nhìn một vòng đám người nước ngoài to con kia, bình tĩnh nói: “Quả nhiên làm loạn không phải quỷ ma gì, mà đều là do đám người trong lòng mang ý xấu gây chuyện.”

Mạch khoáng thạch anh khiến không ít người đỏ mắt, đội của Kiều khá nổi tiếng ở nước ngoài, hiển nhiên là mục tiêu bị nhắm vào.

Sau khi những tên ngoại quốc cường tráng bị trói, lá gan của Sở Thiên Lê to lên không ít, cô chỉ vào Kiều đang mang khuôn mặt bầm tím, oán trách nói: “Nhìn xem chuyện tốt các người đã làm, sao lại đánh đồng bào của mình thành ra như thế này?”

Kiều đang lau vết thương trên mặt bằng khăn lau mang theo, nhắc nhở nói: “Này cô bạn, tôi và họ không cùng một nước, cô không thấy rằng tôi thậm chí còn không hiểu họ đang nói gì sao?”

Tiếng mẹ đẻ của những kẻ tấn công không phải là tiếng Anh, khi Kiều bị đánh cùng không thể hiểu được bọn họ nói gì.

“Không hiểu cũng thôi đi, tại sao ngay cả tiếng nước ngoài cũng không hiểu?”

“Tôi...” Ngay lúc Kiều vừa định mở miệng cãi lại, anh ta liếc nhìn Đàm Mộ Tinh đứng phía sau cô, lập tức yếu ớt trở lại, “Bỏ đi, cô bạn, tôi thực sự không hiểu, có lẽ do tôi thất học.”

Khi Đàm Mộ Tinh thể hiện kỹ năng của mình, Kiều đã đổi xưng hô thành cô bạn, ngay lập tức có chừng mực hơn. Bây giờ anh ta không khí thế tranh cãi với cô nhóc nghịch ngợm như lúc ở cửa sảnh nữa, chủ yếu là phát hiện người giám hộ của Sở Thiên Lê quả thực chiến đấu còn giỏi hơn thần hộ mệnh, chưa kể có thể chiến đấu với quỷ hay không, đánh người thì thực sự rất giỏi.

Kiều xử lý sơ qua miệng vết thương, đau đến mức phát ra vài tiếng rên. Mai Như Cảnh gọi ông lão trực đêm ở cửa, hỏi xem tập đoàn Mondson có thể gọi cảnh sát đến hay không, để họ giải quyết nhóm người bí thuật cố ý mưu hại các thí sinh khác. Tòa nhà Thính Phong Tế Vũ không có camera giám sát, cũng may nhóm người Sở Thiên Lê có thể ra mặt làm chứng, hơn nữa bây giờ Kiều vẫn còn đang mặt mũi bầm dập.

Đàm Mộ Tinh chịu trách nhiệm trông chừng những người đàn ông to con đang bị trói, bây giờ Sở Thiên Lê đã thoát khỏi nguy hiểm, có thể đi dạo quanh tầng ba một vòng. Cô luôn cảm thấy trong tòa nhà có tiếng gió kỳ lạ, thấp giọng nói: “Tầng ba này khiến người ta có cảm giác không tốt lắm.”

Mai Như Cảnh cúp điện thoại, cau mày nói: “E rằng trong tòa nhà này không chỉ có một vụ án mạng, ở giếng trời thang máy có một vụ, ở tầng này còn có một vụ khác, nếu không thì quẻ bói sẽ không xấu như vậy.”

“Thần bảo hộ nói, từng có một pháp sư độc ác sống ở đây, lại còn tiến hành các nghi lễ đen tối.” Kiều ở bên cạnh nói thêm, “Hôm qua tôi và những đồng đội của tôi vốn là muốn thanh tẩy, nhưng chúng tôi không tìm được nơi để tổ chức nghi lễ, không hiểu sao lại còn bị những người này đẩy xuống lầu.”

Sở Thiên Lê châm chọc: “... Không cần đem việc xem trộm đề thi mà nói thành một nghi lễ thanh lọc những điều hắc ám như vậy.”

Kiều thẳng thắng nói: “Thanh lọc linh hồn của người đã khuất quan trọng hơn nhiều so với kỳ thi.”

“Pháp sư tiên sinh mà không bị thương ở mặt thì nói mấy lời này sẽ thuyết phục hơn.”

Bây giờ Kiều đã bị đánh thành đầu heo, trên mặt anh ta đầy vết thương, nghe vậy thì bực bội nói: “Tại sao những người này đều nhắm vào mặt của tôi chứ, nhất định là ghen tức với khuôn mặt đẹp trai của tôi, kỳ thi ngày mai tôi căn bản sẽ không thể gặp người khác!”

Kiều có linh cảm rằng ngày mai mình sẽ lại bị cười nhạo, hơn nữa trò cười này cũng có thể sẽ loan ra toàn cầu.

“Còn có thể tham gia kỳ thi đã là tốt lắm rồi.”
id="id_Toc169869353" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận