Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 412

Chương 412Chương 412

Cô cũng không nắm chắc một mình cô có thể hoàn thành khai thác, chắc hẳn người ngoài nghề càng thêm lơ ngơ, hiện giờ đám người kia đang tính toán dùng năng lực tiền bạc để tập kết người trong nghề.

“Chị Như Cảnh, bọn họ đưa rất nhiều tiền sao?” Sở Thiên Lê tò mò nói: “Chắc chắn cũng sẽ có đại sư không bị tiền làm cho dao động chứ.”

Mai Như Cảnh: “Có lẽ là cách bàn chuyện không giống nhau, dù sao thì khi nói chuyện với chị thì tiền là có dụng nhất. Nếu các em cảm thấy hứng thú, một thời gian ngắn nữa chúng ta đi báo danh, đến lúc đó có thể đàm phán với đối phương.”

Bọn người Sở Thiên Lê bàn thời gian với Mai Như Cảnh xong, bọn họ dự định trước tiên sẽ cùng đi đến đó nhìn xem một chút, xác nhận xong tình hình cặn kẽ rồi quyết định có báo danh hay không.

Ba người tạm biệt tại cửa quán trà, Mai Như Cảnh đến bãi đỗ xe, cô ấy mở xe rời đi, chỉ để lại Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh.

Đàm Mộ Tinh vẫn nhớ kỹ lời đạo trưởng nói hôm đó, anh nhìn về phía Sở Thiên Lê, nói: “Lúc ấy Tu Càn đạo trưởng từng nói một năm sau sẽ có một đại hội trăm năm khó gặp rất khó khăn.”

Tu Càn đạo trưởng tự biết không có cách nào giải quyết được vấn đề của Sở Thiên Lê, lúc trước ông ấy đề nghị đến lúc đó bọn họ có thể đi nhìn xem, có lẽ còn có thể có cơ duyên tốt. Bây giờ họ có một suy nghĩ, thời gian chênh lệch không nhiều.

“Nghĩ như vậy cũng đúng, cho dù cái này thuộc về niên đại nào, cũng không phải Hoa Sơn Luận Kiếm, có đại hội khó khăn thì sẽ phải có người tổ chức.” Sở Thiên Lê nói: “Tập hợp nhiều người như vậy đến, tất nhiên rất tốn công sức, bỏ ra công sức lớn như vậy, cũng không biết là rốt cuộc họ muốn làm gì.”

“Chúng ta nên đi không?”

Sở Thiên Lê thở dài một tiếng.

Đàm Mộ Tinh nhìn cô ủ rũ, ân cần nói: “Sao vậy?”

“Rất lâu rồi tớ không chạm mặt với nhiều người cùng nghề như vậy, đến lúc đó tuyệt đối sẽ có một đống chuyện phiền phức lớn, yêu ma quỷ quái gì đó đều đi ra hết!” Sở Thiên Lê buồn rầu vò đầu, cô thì thào nói: “Không phải tớ sẽ lại bị bọn chúng vây đánh đấy chứ?”

Ở đâu có người ở đó có giang hồ, hơn nữa luôn luôn có đồng nghiệp giúp đỡ nhau.

Đàm Mộ Tinh dở khóc dở cười: “Không thể nào, tớ thấy cậu và chị Như Cảnh ở chung với nhau vẫn được.”

Sở Thiên Lê buồn bã khóc hu hu: “Tinh Tinh à, đến lúc đó nếu có người mắng tớ, cậu phải đứng ở phía tớ, giúp tớ dạy dỗ bọn họ...”

Đàm Mộ Tinh nghi ngờ vấn đề của cô, anh vô ý thức trả lời: “Đương nhiên, tớ chắc chắn...” Sẽ đứng về phía cậu.

Hai mắt Sở Thiên Lê sáng lên, chờ đợi nói tiếp: “Chắc chắn sẽ đánh bọn chúng một trận giúp tớ?”

Đàm Mộ Tinh: “?”

Đàm Mộ Tinh hoảng hốt vội nói: “... Chờ một chút, dựa theo lẽ thường mà nói, không là nên chỉ bảo bọn họ sao?” Làm sao đột nhiên lại ra tay?

Sở Thiên Lê khinh thường khoát tay: “Ai nha, đến lúc đó cậu sẽ biết, dạy bảo bọn họ không được đâu, có một số người phải đánh một trận mới nghe lời!”

Hình như Đàm Mộ Tinh đã hiểu ra được lí do trước kia cô bị vây đánh: “...”

Sở Thiên Lê đi xung quanh anh nhảy tới nhảy lui, cô tha thiết truy hỏi: “Cậu sẽ giúp tớ đúng không, cậu sẽ giúp tớ đúng không?”

Đàm Mộ Tinh cũng không thể hứa hẹn sẽ đánh tất cả mọi người phản đối thuật số của cô một trận tơi bời, anh suy nghĩ một lát, nói làm hòa: “Tớ sẽ giúp cậu.”

Sở Thiên Lê hớn hở ra mặt, chợt có nơi để dựa dẫm, lúc này cô đắc ý muốn chống nạnh.

Đàm Mộ Tinh là người theo chủ nghĩa hòa bình, anh nhẹ nhàng đề nghị: “Nếu có người mắng cậu, tớ sẽ giúp cậu bịt tai lại, sau đó cậu sẽ không nghe thấy, giống như Chuông Tam Thanh vậy, cũng sẽ không muốn đánh đối phương nữa.”

Sở Thiên Lê: “?” Thế mà anh lại xem cô như cái chuông mà lừa gạt?

Càn Sơn, sương mù mây khói quấn quanh, rừng cây xanh biếc.
id="id_Toc169869319" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận