Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 397

Chương 397Chương 397

“100 triệu?” Thi Trác Cừ trầm mặc một lát, đáy mắt anh ta hiện lên vẻ không vui, nhưng anh ta cũng không có biện pháp nào tốt hơn, làm bộ chuẩn bị đứng dậy, “Được, tôi đi nói chuyện với tập đoàn trước.”

Vốn dĩ anh ta muốn hạ giá đấu giá, không ngờ lại bị Kim Hiểu Nguyên bắn hạ, 100 triệu so với 70 triệu lúc nãy nhiều hơn rất nhiều.

Kim Hiểu Nguyên cả giận nói: “Ai nói với cậu là 100 triệu, tính đuổi ăn mày đi à? Tôi là muốn 1 tỷ!”

Cái giá vừa rồi Thi Trác Cừ đã không thể tiếp nhận được, bây giờ anh ta nghe được lời báo giá trên trời, anh ta không thể tin nổi nói: “Không thể nào, cái này thì có khác gì là ăn cướp đâu!?”

“Hiện tại đúng là tôi đang muốn cướp của cậu mà!”

“...”

Trong phòng nhỏ, biểu cảm của Đàm Mộ Tinh kỳ lạ. Anh nói: “Chú Kim báo giá đúng là rất to gan, thực sự có người sẽ trả một tỷ sao?”

“Bọn họ có thể cò kè mặc cả mà, chúng ta sẽ để lại một chút cơ hội trả giá.” Sở Thiên Lê lén nghiêng mắt nhìn tình hình bên ngoài: “Làm gì có ai không biết nói hay ho chứ, viên đá có quan trọng hay không, đây không phải là xem hoa không cần mất tiền à?”

Sở Thiên Lê trêu chọc: “Tớ còn nói mình cực khổ rèn luyện đức trí thể mỹ cực khổ đấy, làm gì có ai không biết cách chỉ nói mà không làm? Quan trọng phải xem người ta đồng ý giao ra bao nhiêu. Cái này cũng giống như có một số người nói cái gì mà “Anh nuôi em” vậy, cho ăn hai miếng đồ ăn thừa, cơm thừa gọi là nuôi em, cho ăn sơn hào hải vị cũng gọi là nuôi em, ai lại xem những lời nói này là thật chứ?”

“Chuyện này phải nhìn đồ ăn thật sự được mang lên bàn, không thể tin vào mấy món ăn qua lời nói được!”

Sở Thiên Lê nghiên cứu chính là đoán mệnh, theo một ý nghĩa nào đó thì cô am hiểu sâu trò lừa gạt, vậy nên cô mới không tin những lời nói ngoài miệng. Lòng người cũng chỉ có khi lợi ích bị tổn hại mới có thể hiện ra bản chất, lúc bình thường trò chuyện vui vẻ đều là vô dụng không có ý nghĩa gì.

Cái này giống như Kim Hiểu Nguyên dính lấy Đàm Mộ Tinh nịnh nọt không có tác dụng, nhưng nếu anh đối mặt với người có nhiều tiền và quyền hơn nữa mà vẫn kiên định, vậy thì lần này sẽ thu hoạch được vượt xa lúc trước. Dệt hoa trên gấm không có chút ý nghĩa nào, sáng tạo không tạo ra được kết quả, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì có thể.

Đàm Mộ Tinh hiểu được Sở Thiên Lê ví von, anh giương mắt nhìn về phía cô, giống như có chuyện suy nghĩ.

Sở Thiên Lê đang nghiêm túc quan sát đồ vật bên ngoài, cũng không nhận ra của ánh mắt Đàm Mộ Tinh.

Đàm Mộ Tinh mấp máy môi, ánh mắt của anh rời sang một bên, nói khẽ: “Vậy cậu thích ăn món gì vậy?”

Sở Thiên Lê nghe vậy thì sững sờ, cô quay đầu lại nói: “Cái gì?”

Trong lòng Đàm Mộ Tinh hơi hồi hộp, anh vội vàng rũ mắt xuống: “... Không có gì.”

Chỉ là anh đột nhiên tò mò cô muốn bày món gì trên bàn.

Bên trong phòng tiếp khách, Kim Hiểu Nguyên nhanh mồm nhanh miệng, ông ấy đưa luôn ra giá một tỷ, làm cho hai bên cùng nóng ruột.

Bên cạnh Thi Trác Cừ còn có người đồng hành, bọn họ vội vàng thấp giọng nhắc nhở, hoảng hốt nói: “Thi tổng, chuyện này tuyệt đối không được, đến lúc đó chúng ta sẽ bị những người khác róc xương mất...”

“Tôi biết.” Thi Trác Cừ hơi suy tư, anh ta trả giá: “Tổng giám đốc Kim, cái giá tiền này thật sự không thích hợp lắm, năm trăm triệu được không?”

Kim Hiểu Nguyên hung dữ nói: “Cậu xem đây là đến chợ mua thức ăn đấy à, còn ở đây mà trả giá với tôi, nói một tỷ là một tỷ.”

“Tám trăm triệu.”

“Đừng có léo nhéo với tôi, còn lắm chuyện nữa thì tôi sẽ không bán nữa!”

Kim Hiểu Nguyên khoanh hai tay trước ngực, thái độ ông ấy ngang ngược, có phần không nói đạo lý, hoàn toàn không giống phong cách của đám người tài trong công ty.

Đây là loại người mà Thi Trác Cừ không biết đối phó nhất, đối phương đã bày ra vẻ mặt đe dọa, hơn nữa lại rất ít khi đặt chân ra bên ngoài thành phố G, cho nên vốn không sợ Mondson trả thù.
id="id_Toc169869304" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận