Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 320

Chương 320Chương 320

Đàm Mộ Tinh mỉm cười nói: “Đúng vậy. Có lẽ bà Saren và những người khác sẽ luôn nhớ đến cậu, giống như họ vẫn luôn nhớ đến vị pháp sư ngày xưa vậy.”

Kết quả của nghiệp báo vô cùng thần bí, Sở Thiên Lê không lấy bất kỳ khoản bồi thường nào từ thôn trang mà âm thầm trao đổi những điều khó nói khác để đạt được đôi bên cùng có lợi.

Sở Thiên Lê không ngờ rằng việc hỗ trợ di dời sẽ có thêm thu nhập, cô chỉ cảm thấy áy náy khi được dân làng kính trọng và vô thức muốn trả ơn, từ đó dẫn đến viên mãn ngoài mong đợi.

Hai người họ lại trò chuyện với Phan Nghĩa Thành về vấn đề này khi lên chuyến bay trở về.

“Có thể một số tôn giáo cho rằng con người không cần nhìn thấy công đức, thần linh sẽ tự biết việc gì là tốt, cái gọi là thiện ác sẽ không được khen thưởng, họ chỉ nhìn thấy bề mặt và chỉ có thể hiểu được thứ bày ra trước mắt. Ngược lại, những sai lầm như vậy thường dẫn đến vận may lớn.” Phan Nghĩa Thành suy nghĩ sâu sắc: “Ta từng nghĩ rằng cháu không có đủ, nhưng làm thế nào để tính lũy một số tiền cũng là một vấn đề.”

Người tính không bằng trời tính, con người càng tính toán tới nhân quả thì càng tính toán được ít.

Sở Thiên Lê: “Cho nên, nếu như cháu hoàn thành hạng mục này, có lẽ thật sự có thể tạo ra sự khác biệt sao?”

Phan Nghĩa Thành mỉm cười ám chỉ: “Vậy thì, bạn học nhỏ, cháu nên tiếp tục nỗ lực. Có thể thấy cháu đã giúp đỡ nhiều nhất khi thôn trang mới được di dời, có lẽ có liên quan đến tỷ lệ nỗ lực của cháu.”

“...” Đàm Mộ Tinh luôn cảm thấy phương pháp lợi dụng của giáo sư thật có sức lan tỏa.

Phan Nghĩa Thành: “Nhân tiện, không phải các cháu vẫn đang tìm kiếm thứ tương tự như la bàn sao? Lần trước ta nhờ người hỏi và phát hiện ra rằng một trong các cháu lẽ ra phải gọi người giữ chuông Tam Thanh.”

“Chuông Tam Thanh?”

“Đúng, chỉ là một cái chuông, ta nhớ là do mạn linh cầm nó.” Phan Nghĩa Thành đưa tay ra hiệu nhớ lại: “Lúc đó trong cuộc phỏng vấn hình như có một cô bé, nhưng cô ấy đã rời đi khi mới vào phòng được một phút, ta cũng chưa nói chuyện nhiều với cô ấy. Trò chuyện, ta có ấn tượng rằng họ của cô ấy là Mai, lúc đó đáng lẽ ta phải nhận ra mới phải.”

Sở Thiên Lê giật mình, vừa nghe nói tới họ Mai, đột nhiên nghĩ tới Mai Như Cảnh.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay.

Sở Thiên Lê mở điện thoại ra, cho Phan Nghĩa Thành xem WeChat xác nhận: “Giáo sư Phan, ông đang nói đến cô ấy à?”

Tài khoản WeChat của Mai Như Cảnh là tên thật của cô ấy.

“Hình như là cái tên này.” Phan Nghĩa Thành gật đầu liên tục, sau đó ngạc nhiên nói: “Trước đây hai người có quen nhau à? Còn có WeChat ư?”

Sở Thiên Lê: “Không, cháu chỉ biết cô ấy vì bị giáo sư gây khó dễ mà thôi.”

Phan Nghĩa Thành: “?”

Đàm Mộ Tinh giải thích: “Lúc đó chúng cháu ở cùng phòng thi.”

“Ta hiểu rồi.” Phan Nghĩa Thành nghi ngờ hỏi: “Điều đó không làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn, đúng không?”

Sở Thiên Lê: “... Không, không, Versailles mới không bình thường.”

Giờ đây khi Mai Như Cảnh bị nghi ngờ đang sở hữu chuông Tam Thanh, mọi chuyện dường như đã trở nên dễ dàng hơn một chút.

Sau khi Sở Thiên Lê đi công tác về, đoàn tụ với gia đình, người một nhà cùng nhau ăn tối, sau khi về nhà, cô thận trọng gửi tin nhắn thăm dò đề cập chuyện này với Mai Như Cảnh.

Bởi vì hai người không quen biết nhau, chỉ nói chuyện có hai lần nên Sở Thiên Lê không xác định được.

Cũng may Mai Như Cảnh làm việc vẫn gọn gàng ngăn nắp, cô ấy trực tiếp trả lời bằng tin nhắn thoại, vui vẻ đồng ý.

“Các em về Bắc Kinh rồi à? Chị quả thực có một chiếc chuông bị hỏng, nếu các em muốn xem thì có thể đến xem vào ngày khác. Cũng không phải vấn đề gì quá lớn.” Giọng Mai Như Cảnh dừng lại vài giây: “Để chị tìm nó xem, hai ngày nữa nhé, gần đây chị đang bận kiếm tiền, đợi chị hoàn thành phần công việc có trong tay đã.”
id="id_Toc169869227" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận