Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 594

Chương 594Chương 594

Nữ sinh tóc ngắn mặc áo len tên là Thang Hi Linh, cô ấy nhìn thấy Sở Thiên Lê đang xem xét chỗ ở, sửng sốt nói: “Hóa ra cậu là một trong những người bí ẩn ở trong lớp!”

“Người thần bí là cái gì?” Sở Thiên Lê tò mò hỏi.

“Người thần bí liên tục xuất hiện trong danh sách lớp và ký túc xá, nhưng các bạn cùng lớp lại không nhìn thấy mặt người thần bí cả một học kỳ.” Thang Hi Linh nói, “Học kỳ trước phòng của chúng ta chỉ có năm người, mà cậu là người thứ sáu tự tưởng tượng ra ở trong phòng.”

Các bạn cùng phòng gọi đùa Sở Thiên Lê, người mà họ chưa từng gặp là “người thứ sáu tự tưởng tượng.” Không chừng cô đang sống trong ký túc xá, nhưng sự tồn tại của cô rất yếu và những người khác không thể nhìn thấy mà thôi.

Sở Thiên Lê: “Tớ luôn cảm giác, hàm lượng nguyên tố thứ hai vượt quá mức tiêu chuẩn.”

Thang Hi Linh nói thầm: “Bọn họ thích đùa giỡn chuyện này nhất, hôm đó trời mưa, rồi kể chuyện ma, còn nhất quyết nói cậu đang ngủ ở giường trên của tớ...”

Thỉnh thoảng, nữ sinh ở ký túc xá sẽ thấy buồn chán mà trêu chọc lẫn nhau, bọn họ biết Thang Hi Linh sợ ma, còn nói đùa rằng bọn họ nhìn thấy có người ở giường phía trên cô ấy, chỉ có Thang Hi Linh là không nhìn thấy, mượn chuyện này mà hù dọa bạn học nhát gan như chuột cáy này.

Sở Thiên Lê nghiêm túc gật đầu: “Quả thật, hôm đó tớ có ngủ ở trên giường cậu, tớ còn biết cậu cố ý đeo tai nghe để cách âm với bên ngoài, miệng cậu nói không sợ nhưng cả đêm cậu không dám đi toilet.”

Thang Hi Linh kinh ngạc: “Sao cậu lại biết tớ...”

Sở Thiên Lê giả vờ buồn bã: “Thang Thang cậu thật sự không muốn nhìn thấy tớ trong bộ dạng đó sao? Lúc đó cậu còn mong được gặp tớ mà.”

“???”

“Dân chủ, công bằng, văn minh, thịnh vượng, ban ngày ban mặt cậu đừng nói những điều đáng sợ như vậy!” Thang Hi Linh kinh hãi, “Còn nữa sao cậu lại biết tớ tên là Thang Thang?”

Hai người còn chưa trao đổi tên, Thang Hi Linh thông qua danh sách lớp biết được tên bạn cùng phòng của mình, theo lý thuyết mà nói thì Sở Thiên Lê không thể biết được các bạn học trong lớp, nhưng bây giờ cô lại trực tiếp gọi ra biệt danh của Thang Hi Linh.

“Cậu coi giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội như một ‘chiến binh’.” Sở Thiên Lê chỉ vào khung giường, ngây thơ nói: “Bởi vì tên của cậu được viết trên giường mà.”

Nhãn tên trên khung giường được nhà trường dán lên nhưng Thang Hi Linh lại lười không gỡ ra.

Lúc này Thang Hi Linh mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chờ một chút, tớ vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm...”

Sở Thiên Lê nhìn chiếc giường tầng trên bừa bộn, nơi ván gỗ chất đầy thiết bị máy tính, thắc mắc hỏi: “Đây là giường của tớ à?”

Chiếc giường bừa bộn, đã trở thành nơi chứa đồ.

“A a a, thật xin lỗi, tớ vốn trở về trường sớm chính là muốn thu dọn đồ đạc để dọn ra ngoài ở...” Thang Hi Linh lúng túng xin lỗi, “Là đồ của tớ, tớ sẽ dọn ngay!”

“Đây có phải là thiết bị máy tính không?”

“Đúng, tớ có một chiếc máy tính để bàn ở ký túc xá.”

Thang Hi Linh thu dọn xong hết thảy các loại thiết bị ở giường trên, sau đó cùng Sở Thiên Lê dọn đệm lên. Hai người thu dọn giường xong, thuận tay quét dọn vệ sinh ký túc xá và làm quen với nhau trong lúc làm việc.

Sở Thiên Lê cũng hỏi Thang Hi Linh về chuyện câu lạc bộ.

“Cậu muốn thành lập câu lạc bộ sao? Vậy ít nhất phải có ba mươi người. Tuy nhiên, nếu là một câu lạc bộ nổi tiếng, việc tuyển người sẽ đặc biệt dễ dàng, chẳng hạn như chúng ta cùng tụ tập ở một chỗ chơi game vậy.” Thang Hi Linh hỏi, “Bây giờ cậu có bao nhiêu người?”

Sở Thiên Lê thẳng thắn nói: “Trường chúng ta có hai người.” Cô và Tinh Tinh.

“Vậy thì còn hơi xa để nghĩ đến chuyện thành lập câu lạc bộ. Hơn nữa, học kỳ trước cậu không đến trường nên không quen nhiều người, việc tuyển người cũng khó hơn.”

Một câu lạc bộ bình thường đều phải có 30 người, nếu như không có gì đặc biệt thì sẽ không dễ dàng thu hút được thành viên mới.
id="id_Toc169869501" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận