Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 229

Chương 229Chương 229

Phóng viên khâm phục nói: “Xem ra tinh thần văn minh xây dựng ở thôn Ngân Long làm rất tốt.”

“Đều là dựa vào các thôn dân chung tay hợp sức.”

Bên truyền thông hỏi thăm một vòng ở thôn Ngân Long không có kết quả, các thôn dân đều kiên trì nói là không có hành vi mê tín, hoàn toàn khác biệt với thôn bên cạnh.

Mấy người Khổng Thạc Hoa đang bị tổ điều tra xét hỏi, bọn họ chắc chắn không thể ghi chuyện thiếu nữ mặc áo bào vào báo cáo, cho dù là ai xem thì cũng đều sẽ nghĩ rằng đầu óc Khổng Thạc Hoa có bệnh.

Ngược lại, người ở thôn bên cạnh lại nói rằng họ có nghe đồn về đại sư, nhưng mà bọn họ lại không có cách nào chạy đến thôn Ngân Long để xác nhận người được. Hơn nữa Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh lại thay đổi sang cách ăn mặc trong thành phố, nhìn hai người cũng giống như người ngoài tới chơi, vốn cũng không giống như thôn dân sinh ra ở địa phương này, nên cũng không bị người khác nghi ngờ.

Trong nhà, Vương Bình mang cá chưng lên, liên tục mang đồ ăn ra, đầy kín một bàn. Cô ấy đảo cơm và thịt khô chưng, xới riêng cho Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh mỗi người một phần, lúc này mới tính là chính thức ăn cơm.

Đàm Mộ Tinh dùng hai tay nhận lấy bát cơm, nói khẽ: “Cảm ơn.”

Sở Thiên Lê nhìn qua đồ ăn thì sững sờ, cô nói: “Hôm nay đồ ăn phong phú vậy?”

Vương Bình không kiên nhẫn nói: “Còn không phải là vì ngày đó em xuất hiện, mọi người đều biết em về thôn, gần đây điên cuồng ra vào nhà tặng đồ, còn muốn gọi em đến nhà họ ăn cơm...”

Đàm Mộ Tinh nhìn về phía Sở Thiên Lê, gương mặt cậu lộ ra vẻ tò mò: “Cậu rất nổi tiếng trong thôn sao?”

Đàm Mộ Tinh còn nhớ tình hình ngày mưa hôm đó, Sở Thiên Lê nhận được sự kính trọng trong thôn, hoàn toàn không giống với khi ở trong thành phố.

Sở Thiên Lê thản nhiên nói: “Thôn chúng tớ rất nhỏ.”

Vương Bình lạnh lùng vạch trần: “Nổi tiếng, đương nhiên là vậy rồi, nếu không phải vậy thì làm sao em ấy có thể được như vậy? Cậu có từng thấy đồ cúng bày trong miếu không, em ấy là người ăn những đồ cúng đó.”

Sở Thiên Lê lầm bầm: “Không phải là đồ cúng mà là giao dịch, em cũng không phải thần tiên quỷ quái, bản chất là lấy tiền làm việc...”

“Được thôi, dù sao em nói cái gì cũng được, chủ nhiệm thôn trả lại cho các em giải thưởng gì đó, nói là hỗ trợ báo cáo thôn bên cạnh thu được rất nhiều, kêu các em dành thời gian đến nhận một chút.” Vương Bình nhíu mày, nghi ngờ nói: “Vậy mà em còn biết gọi mưa? Trước đây chị chưa từng thấy em làm vậy?”

Ánh mắt Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng di chuyển, cậu là người tận mắt nhìn thấy Sở Thiên Lê ôm chân Phật, tự nhiên cậu cũng biết rõ rốt cuộc sự thật là cái gì.

Sở Thiên Lê trừng mắt nhìn, thản nhiên nói: “Đương nhiên là không phải.”

Vương Bình kinh ngạc: “Vậy làm sao chị lại nghe bọn họ nói rằng em niệm chú?”

“Nghệ thuật biểu diễn là làm lố mà.” Sở Thiên Lê không có cách nào, cô nói: “Bình Bình, em tin vào chủ nghĩa Mác, lại không có tín ngưỡng Đạo giáo, bảo em đọc thần chú mà có tác dụng cũng không hợp lý.”

“Má, lại bị lừa sao?” Vương Bình không hiểu, chị ấy nói: “Vậy làm sao em biết lát sau sẽ có mưa và đá rơi?”

“Tính toán.”

“Em tính toán lúc nào?”

“Lúc chị nói em không hiểu chuyện như đám trẻ trong thành phố.”

Vương Bình giật mình nói: “Chị nghĩ rằng lúc đó em đi lung tung mò cá trong núi.”

Sở Thiên Lê nâng cằm lên, cô tức giận nói: “Thật quá đáng, em đang nghiêm túc quan trắc hiện tượng thiên văn!”

Đàm Mộ Tinh ấm áp hoà giải: “Được rồi được rồi.”

Vẻ mặt Vương Bình sững sờ: “Thì ra là vì vậy nên em ngẩn người cả ngày trong sân, chị còn cho rằng em lên núi lại chơi bời lêu lổng trốn phải lao động... Vậy trước kia em ngẩn người cũng là đang nhìn hiện tượng thiên văn à?”

Sở Thiên Lê: “Không, lúc đó đúng là em đã ngẩn người lười biếng.”

Vương Bình: “...”

Vương Bình bị lừa lần nữa, cô ấy tức giận nói: “Cho nên chị mới nói em là đồ miệng lưỡi dẻo quẹo!
id="id_Toc169869137" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận