Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 599

Chương 599Chương 599

“Ta muốn, ta muốn chứ.” Phan Nghĩa Thành mỉm cười và bắt đầu lảng tránh vấn đề, không ngừng nói, “Hoan nghênh các cháu tới dự thính chương trình học của ta, hoặc là xem lại buổi học trực tuyến về triết học Kinh Dịch.”

Ẩn ý là giáo sư hoan nghênh các sinh viên đến tham gia lớp học, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ làm một người hướng dẫn cho câu lạc bộ.

Sở Thiên Lê: “Rõ ràng ông vừa mới nói người trẻ tuổi nên tham gia nhiều hoạt động câu lạc bộ hơn mà!”

“Nhưng ta đã là một ông già rồi!” Phan Nghĩa Thành thẳng thắn nói, giọng điệu chậm lại, có vẻ thuyết phục: “Các bạn nhỏ à, loại công việc làm thầy hướng dẫn câu lạc bộ này, các cháu vẫn nên tìm những giáo viên trẻ tuổi hơn. Họ là những người hướng dẫn dễ bị lừa hơn... Không phải, họ có năng lực, nhiệt tình hơn, sức lực của ta không theo kịp được đâu.”

Ở nước H Phan Nghĩa Thành vì tấm lòng nhân đức nên ông ấy không nhường ai gánh vác trọng trách, nhưng khi trở lại cuộc sống thường ngày, ông ấy đã biến thành một ông già, không chịu nhận những công việc vụn vặt rườm rà, nếu có thể trốn nhất định sẽ trốn đi một thời gian.

Đàm Mộ Tinh thành thật nói: “Chúng cháu sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của ông đâu.”

Sở Thiên Lê: “Đúng nha, đúng nha, chính là viết báo cáo thôi, ông là người viết văn có kinh nghiệm, hơi lừa gạt một chút là được rồi!”

“Nếu các cháu thật sự không quen biết giáo viên, không bằng để ta ra mặt giới thiệu cho các cháu.”

“Đây không phải là sợ tìm giáo viên khác qua một thời gian ngắn sẽ bị đình chỉ sao.” Sở Thiên Lê chột dạ.

Phan Nghĩa Thành im lặng một lúc, nói thẳng: “Từ đình chỉ này dùng rất hay đấy.”

Điều này nghe có vẻ không giống như một câu lạc bộ có thể bị lừa một cách tùy tiện vậy!

Phan Nghĩa Thành định lẻn đi nhưng không ngờ lại bị hai người chặn lại. Sở Thiên Lê đáng thương cầu xin, Đàm Mộ Tinh dùng vẻ mặt chân thành nhìn chằm chằm khiến Phan Nghĩa Thành cứng đờ không thể cử động chân.

“Ai nha, tổ chức loại câu lạc bộ này rất phiền phức, còn phải định kỳ báo cáo thường xuyên với trường học.” Phan Nghĩa Thành ảo não nói, ông ấy không ngăn cản được ánh mắt cầu xin của hai người, cuối cùng chỉ có thể nói “Quên đi, quên đi, các cháu lấy đơn đăng ký câu lạc bộ ra đi, nhưng không được dùng cờ hiệu của câu lạc bộ để làm ra những chuyện kỳ quái.”

Đàm Mộ Tinh vội vàng đưa đơn xin thành lập câu lạc bộ và bút ký tên ra.

Sở Thiên Lê trong lòng vui mừng, cô cam đoan nói: “Có thể làm chuyện gì kỳ quái chứ, không có gì kỳ quái đâu, nếu có chỗ nào lạ sẽ gói gọn lại bằng lời thôi.”

“...” Phan Nghĩa Thành cầm lấy bút ký tên, ông ấy nghe thấy lời này thiếu chút nữa buông bút xuống, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng ký.

Đơn đăng ký câu lạc bộ cần phải có ý kiến của giáo viên người hướng dẫn, Phan Nghĩa Thành vung bút lên ký tên, điền đầy đủ thông tin vào đơn, sau khi nộp lên chờ xét duyệt là được.

Sở Thiên Lê hài lòng cầm lấy tờ đơn, mắt thấy cô đã thành công, ngập ngừng muốn chuồn đi: “Cảm ơn ông, vậy chúng cháu đi trước đây ạ...”

Phan Nghĩa Thành vẫy tay với bọn họ, bình tĩnh nói: “Đợi đã, đừng vội, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát, ta sẽ liệt kê danh sách sách cho các cháu.”

Sở Thiên Lê mờ mịt: “Danh sách?”

Phan Nghĩa Thành ân cần nói: “Đúng vậy, không phải muốn thành lập câu lạc bộ Dịch Học sao? Ta giới thiệu cho các cháu một vài cuốn sách về Kinh Dịch, khi trở về các cháu nên nghiên cứu kỹ. Sau đó viết ba, bốn, năm hoặc sáu bài báo cáo, tập trung vào việc chia sẻ những gì mà cháu nghĩ về nó. Trọng điểm là các cháu ngộ ra được gì từ triết học.”

“Tình cờ các cháu lại là sinh viên chuyên ngành triết học, lại nói đúng chuyên ngành đấy còn gì!”

Sở Thiên Lê: “...?”

Sở Thiên Lê do dự một chút nói: “Đọc sách Dịch Kinh hình như không thành vấn đề gì, nhưng số lượng ba, bốn, năm, sáu bài báo cáo có chút...” Nhiều đi?
id="id_Toc169869506" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận