Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 422

Chương 422Chương 422

“Anh ơi, anh bị bệnh à?” Hoàng Giác không kiên nhẫn nói: “Được rồi, tôi đi trước.”

Vương Triệt vội vàng túm lấy Hoàng Giác: “Không, tôi thật sự là giám khảo mà, anh vẫn chưa thi!”

Những người khác cũng mờ mịt nhìn nhau, sau đó cùng hướng mắt về phía Sở Thiên Lê hỏi: “A, bên phía các cô không có kỷ luật phòng thi sao, có người gây chuyện thì cứ kéo ra ngoài đi?”

Vương Triệt nghiêm túc nói: “Kéo ai, kéo ai? Tôi thật sự là giám khảo mà!”

“Vậy thì lấy giấy chứng nhận ra đi? Để tôi xem ai mới là thật.” Vương Triệt không nói nên lời, vì để thuận lợi trốn vào đám đông giả làm thí sinh, nên anh ta không mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến giám khảo, hiện tại lại bị đối phương đánh úp.

Vương Triệt nóng lòng gãi gãi đầu, đột nhiên nảy ra ý kiến, đề nghị nói: “Chờ một chút, các anh không biết bói toán à? Ai mới là giám khảo thật, bói một quẻ là ra mà!”

Vừa rồi Vương Triệt đang suy nghĩ nếu như Sở Thiên Lê làm hỏng đề thi thì phải làm sao, nhưng giờ đúng lúc anh ta có thể nghĩ ra câu hỏi mới. Đạo sĩ trẻ tuổi không rõ tình huống, ngơ ngác hỏi: “Phải bói như thế nào?” Mọi người ngơ ngác khi nhìn Vương Triệt nhảy ra ngoài, ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Sở Thiên Lê chợt tỉnh ngộ: “A, tôi hiểu rồi, các vị đại sư vẫn không tin tôi, muốn kiểm tra xem ta có đủ tư cách làm giám khảo hay không.” Vương Triệt tức giận: “Ai muốn kiểm tra cô có tư cách làm giám khảo hay không chứ? Cô vốn dĩ phải bị kiểm tra!”

Hoàng Giác rõ ràng vừa mới thi xong giờ lại bị nói là bài thi vô hiệu, trong lòng cực kỳ tức giận, bất mãn nói: “Đúng vậy, tại sao phải bói toán chứ? Đừng gây chuyện nữa, không thì hai người đấu một trận đi, người giỏi hơn chắc chắn là giám khảo!”

“Đúng đúng, anh Hoàng nói đúng, cậu bảo chúng tôi bói là chúng tôi phải bói à, cậu có biết một quẻ của chúng tôi là bao nhiêu tiền không?”

“Hỗn loạn quá, hai người đấu một trận trước đi!”

Đạo sĩ bên cạnh lẩm bẩm: “Kỳ thi dưới chân núi này quả thực không có gì đặc sắc lắm.”

Sở Thiên Lê tốt tính nói: “Vậy chúng ta nhanh chóng quyết định đi, đừng trì hoãn những thí sinh khác, anh muốn đấu gì?”

Vương Triệt sửng sốt: “Không phải, tại sao tôi phải đấu với cô, tôi vốn dĩ chính là giám khảo...”

“Tôi xem như là người thích bới lông tìm vết, nhưng anh cũng không thể xù lông nhím lên như vậy được!” Hoàng Giác lớn tiếng nói: “Người ta đã đồng ý ra tay rồi, anh đừng quấy phá nữa.”

“... Tôi quấy phá?”

Hoàng Giác nhìn chung quanh, chủ trì cục diện nói: “Không thì thế này đi, tôi sẽ hỏi một câu, hai người thử tính xem ai mới là giám khảo thực sự.” “Được, câu hỏi của anh Hoàng không có vấn đề đâu!”

Vẻ mặt của các đệ tử Càn Môn có chút do dự: “Để anh ta ra đề sao?” Đạo sĩ trẻ bình tĩnh nói: “Anh ta ra đề cũng không sao, chúng ta cứ xem trước đã, dù sao cũng tới đây để sơ khảo mà.”

Mọi người đều không có ý kiến phản đối, việc này cũng không liên quan gì đến bọn họ, nên tất cả đều vui vẻ xem hai giám khảo đấu nhau.

Vương Triệt không hiểu sao bị đưa lên kệ, hiện tại ngay cả thân phận cũng không thể lấy lại được.

Hoàng Giác tùy ý cười nói: “Vậy thì tôi ra đề nhé, các cô cậu nói về tiên duyên trên người tôi xem nào?’

Đệ tử của xuất mã tiên có tiên duyên khác nhau, có cái là do tổ tiên truyền lại, có cái là trùng hợp, nhân quả khác nhau. Có những đạo sĩ không đi được chính là vì không tìm ra được nhân quả của mình, hỏi chuyện có thật thì dễ, hỏi chuyện tưởng tượng mới khó.

Sở Thiên Lê hào phóng nói: “Ít nhất tôi cũng là một nửa chủ nhân, nếu không thì vị đại sư này nói trước đi.”

Vương Triệt âm thầm mắng chủ cái gì nhà cô, sau đó nói: “Đây là một vị tiên thú, đã kết bạn với anh hơn mười năm trước, rất giỏi chữa bệnh cứu người.” “Hết rồi?”

“Hết rồi.”
id="id_Toc169869329" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận