Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 378

Chương 378Chương 378

“Chúng ta chọn cái khác đi.” Đàm Mộ Tinh ngượng ngùng xấu hổ: “... Tớ làm rất tệ, bộ này không đẹp đâu, tớ mua cho cậu bộ khác.”

Sở Thiên Lê từ chối: “Không, tớ muốn mặc bộ này.”

Đàm Mộ Tinh thấy cô bướng bỉnh như vậy, lúng túng thương lượng, ôn tồn nói: “Chúng ta đến cửa hàng chú Kim nói mua đồ nhé? Chúng ta vẫn còn chút thời gian, lỡ như mua được thứ gì đó tốt hơn thì sao?”

“Không đi đâu.” Sở Thiên Lê lắc đầu: “Cái này là được rồi.” “Nhưng tớ làm thật sự không ổn, mặc ra ngoài không được đâu...” Đàm Mộ Tinh yếu ớt nói, những người khác trong buổi đấu giá đều mặc trang phục cao sang, chỉ có Sở Thiên Lê là mặc một bộ do chính anh may, nghĩ thế nào cũng thấy không phù hợp.

Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Đó là vấn đề của cậu, cậu nên nhanh chóng làm quen, tự kiểm điểm lại mình đi.”

“...”

Sở Thiên Lê vui vẻ đi dạo, như thế rất muốn khoe khoang với mọi người, thoải mái nhảy lên nhảy xuống.

Đàm Mộ Tinh xấu hổ, vội vàng đuổi theo, cố gắng thuyết phục cô: “Đổi đi. Tớ đi chọn với cậu.”

“Đã nói không đổi là không đổi.” Bị anh đuổi theo, Sở Thiên Lê vội vàng chạy trốn, còn nói đùa: “Không ép cậu khen tớ 800 từ, nhưng tớ khuyên cậu không nên tiếp tục bới lông tìm vết nữa.”

Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, như ánh sao sáng trên bầu trời đêm. Đàm Mộ Tinh sửng sốt, im lặng mấy giây sau đó cụp mắt xuống nói: “Sao cậu phải mặc cái này?”

“Chẳng sao cả.”

“Nhưng rõ ràng có nhiều thứ tốt hơn nó.”

“Nhưng tớ chỉ muốn mặc nó.”

Đàm Mộ Tinh vừa rồi ở trong phòng có chút chán nản, bây giờ giống như giẫm phải cục kẹo dẻo mềm, cảm thấy không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào, khiến người ta vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.

Anh mím môi, nhượng bộ: “... Được rồi.”

Sở Thiên Lê nghe vậy hếch cằm lên, được một tấc lại muốn tiến thêm một nước: “Đẹp không?”

Đàm Mộ Tinh ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng: “Đẹp lắm.”

Cô luôn luôn vô cầu vô dục, tự do tự tại, đến cả anh cũng hạnh phúc lây. Hai người không bàn luận về chiếc váy nữa, vừa nói vừa cười lên xe đi đến nơi tổ chức cuộc đấu giá.

Trên màn hình lớn có rất nhiều thông tin, trong đó còn có tiêu chí của nhà đấu giá Rosya.

Ánh đèn trong đại sảnh sáng rực, nam nữ mặc trang phục xa hoa cùng nhau đến đây, xem xét các loại đồ vật quý hiếm. Phòng triển lãm nào cũng khác nhau, có phòng đông đúc người qua lại, có phòng lại vắng tanh.

Sở Thiên Lê lần đầu tiên tới phòng đấu giá, tò mò nhìn chung quanh hỏi: “Tớ tưởng sẽ có đấu giá viên chứ?”

“Những thứ này vẫn đang trong giai đoạn triển lãm thử. Địa điểm đấu giá nằm ở bên trong, có một số nơi còn phải nộp tiền đặt cọc.” Đàm Mộ Tinh kiên nhẫn giới thiệu: “Trong buổi triển lãm thử mà thích thứ gì, chỉ cần đúng giờ đến tham gia hội đấu giá là được.”

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi tìm những tấm thẻ còn lại.” Sở Thiên Lê nhìn một bên sảnh xem náo nhiệt, ngẩng cao đầu đi .

Đàm Mộ Tinh nhanh chóng ngăn cô lại: “Chúng ta không đến đó.” Sở Thiên Lê: “?”

Đàm Mộ Tinh chỉ về hướng ngược lại: “Lối này.”

Một lúc sau, hai người đến một phòng triển lãm hẻo lánh xem thử, bắt đầu tìm kiếm di vật của chiêm tinh sư.

Sở Thiên Lê phát hiện chung quanh không có người, kinh ngạc hỏi: “Phòng triển lãm này có bao nhiêu người?”

Vừa rồi cô thậm chí còn không để ý đến phòng triển lãm này, chủ yếu là vì bên trong có quá ít khách.

Đàm Mộ Tinh: “... Bởi vì thứ cậu đang tìm kiếm thực sự không thu hút được nhiều sự chú ý.”

Mặc dù Sở Thiên Lê coi Tarot hồng tinh như báu vật, nhưng những người khác không hề biết công dụng của nó là gì, cũng sẽ không quan tâm đến những thứ chiêm tinh sư để lại. Người ngoài ngành có khi còn không biết chiêm tinh là gì chứ đừng nói đến một bộ Tarot từ xa xưa, hơn nữa còn là một bộ bài nát.
id="id_Toc169869285" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận