Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 439

Chương 439Chương 439

Xe du lịch ngừng chạy vào ban đêm. Hai người đành phải đi bộ lên núi, men theo đường lớn dẫn vào tòa nhà chính, dọc đường cũng nhìn thấy rất nhiều biệt thự đơn còn đèn sáng, đều là pháp sư đến tham gia vòng tuyển chọn thứ hai. “Căn phòng này là của ai?” Sở Thiên Lê tò mò kiễng chân lên, nhìn xung quanh xem bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn tìm hiểu đối thủ cạnh tranh. Đàm Mộ Tinh vội vàng ngăn chặn hành vi nhìn trộm của cô, anh sợ sẽ có người trong phòng ra đánh cô, hoảng sợ nói: “Như vậy không ổn đâu...” Trên tầng hai của Tiên Hạc Cư, Liễu Quân đối mặt với Tu Tại Uyên đang ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Bây giờ thế lực khắp nơi hỗn tạp, chúng ta không chắc ai có thể trà trộn vào, nói không chừng còn có những người không khác biệt gì so với chúng ta, có lẽ phải đến sau này mới có thể nhìn ra được ai là người có thể tin cậy được...”

“Chờ một chút.” Mặt Tu Tại Uyên hơi biến sắc, lông mày hơi nhíu lại, kinh ngạc hỏi: “Dưới lầu có người sao?”

Liễu Quân giật mình, anh ấy nhanh chóng đứng dậy, đột nhiên mở cửa sân thượng, nghiêm túc kiểm tra tình hình dưới lầu. Cỏ cây mất hút trong bóng đêm, cái gì cũng không thể nhìn thấy được.

“Tôi không nhìn thấy.” Liễu Quân kinh ngạc quay đầu lại: “Tại Uyên, cậu cũng có lúc mắc sai lầm à?”

Tu Tại Uyên có thể xưng là trăm quẻ bói thì trăm linh nghiệm, đặc biệt là khi linh cơ vừa động thì không thể không chuẩn.

“... Có thể là mèo.”

Phía sau gốc cây, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đã trốn ở Tiên Hạc Cư, thoáng thấy có người đứng trên sân thượng kiểm tra, không bao lâu người đó đã trở vào trong phòng.

Sở Thiên Lê đắc ý nói: “Hì hì, tôi đã đoán trước được dự đoán của anh rồi!” “Không, đây gọi là liều mạng thử bên bờ vực nguy hiểm.” Đàm Mộ Tinh bất lực nói, nếu không cô có năng lực thu may mắn tránh xui xẻo, có lẽ cô đã gây ra không ít phiền toái.

“Nhưng không ngờ những người sống trong tòa nhà này lại có trực giác mạnh mẽ thế, lúc đuổi kịp chị Như Cảnh, suýt chút nữa đã bị tóm được.” Sở Thiên Lê liếc nhìn tấm bảng trên cửa rồi lẩm bẩm: “Tiên Hạc Cư sao? “ Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh tiếp tục đi lên, đáng tiếc là không vào được tòa nhà Thính Phong Tế Vũ, có người đã kéo hàng rào và dán giấy niêm phong bên ngoài, trực tiếp cản trở bước đi của họ.

Cửa sổ kính của căn biệt thự khổng lồ tối đen như mực, hoàn toàn không lộ ra chút ánh sáng nào, thỉnh thoảng còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió kỳ lạ không biết từ đâu truyền đến.

Đàm Mộ Tinh phát hiện bên trong biệt thự có tiếng động kỳ lạ, nghi ngờ hỏi: “Trong này có tiếng động sao?”

“Nơi này là Thính Phong Tế Vũ gì đó sao, quả thật là đón gió ngắm mưa, quả thực có cảm giác giống như một ngôi nhà ma vậy.” Sở Thiên Lê trong đêm lạnh cóng, cô không nhịn được rùng mình một cái, vô thức xoa xoa cánh tay.

Đàm Mộ Tinh chú ý tới động tác nhỏ của cô, ấm áp nói: “Nếu trời lạnh thì về đi, chúng ta cũng không thể vào được.”

Hai người không vào được tòa nhà chính, chậm rãi đi xuống sườn núi, vô tình nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Là người nước ngoài lúc ban ngày sao?” Đàm Mộ Tinh nhận ra Kiều tóc đen mắt xanh kia, nhìn thấy pháp sư nước ngoài đi từ trong phòng ra. “Đúng thật.” Khi Sở Thiên Lê nhìn qua nơi ở của bọn họ, tên trên tấm bảng hình như là Hỏa Linh Cư, cô sờ cằm nói: “Ồ, nơi bọn họ ở không tốt, vận may của họ cũng không tốt.”

Mặc dù mỗi đội được phân phát các biệt thự ngẫu nhiên, nhưng thần số học là từ trong ngẫu nhiên mà tìm ra quy luật, vô số sự ngẫu nhiên ở bên nhau có thể dẫn đến một xu hướng tất yếu.

“Nửa đêm mà họ muốn đi đâu vậy?”

Sở Thiên Lê phát hiện nhóm người của Kiều đang đi lên núi, đáp: “Chắc chắn là cũng muốn xem trước đề thi, mọi người đều biết nơi này có án mạng, những biệt thự nhỏ khác không có chuyện gì, chính là Thính Phong Tế Vũ.”
id="id_Toc169869346" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận