Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 287

Chương 287Chương 287

Đoàn đội này phải làm việc ở nhiều nơi, khoảng cách giữa bọn họ cũng khá xa. Phan Nghĩa Thành suy nghĩ tới hai người vẫn còn nhỏ, vẫn là ở bên cạnh mình thì hợp lý hơn, không cần phải giao tiếp với người khác quá nhiều.

Đàm Mộ Tinh nhìn tập tài liệu mở ra, tò mò nói: “Giáo sư Phan, địa phương theo đạo?”

Phan Nghĩa Thành lộ ra vẻ chần chờ: “Haiz, nói là theo đạo cũng không chính xác, bản địa là văn hóa Tát Mãn, quốc gia của chúng ta có vài học giả cho rằng Tát Mãn là tôn giáo nguyên thủy, nhưng cũng có học giả nước ngoài cho rằng nó không được coi là tôn giáo, không có giáo lý cũng không phải do con người khai sáng, không giống với Phật giáo và đạo cơ đốc...”

“Bọn họ là sùng bái tự nhiên, cho rằng vạn vật có linh, dù sao thì trong phạm vi toàn cầu đều có ảnh hưởng, cũng có người cho rằng chỉ là một loại phép thuật phù thủy.” Phan Nghĩa Thành cười nói: “Ở thế kỷ mười chín, có vài tín đồ của giáo Tát Mãn sợ bị tôn giáo khác hãm hại, vẫn kiên trì tuyên bố rằng bản thân là hành vi cá nhân, không thể coi là hành vi của tôn giáo.”

Sở Thiên Lê chậc chậc nói: “Nhìn những người này xem, tin vào tôn giáo và không tin tôn giáo chèn ép lẫn nhau, những người tin tôn giáo cũng vẫn chèn ép nhau.”

Đàm Mộ Tinh: “... Quý khuyên thật loạn*.”

*Thường được dùng để châm biếm một tình huống mà các mối quan hệ trong giới thượng lưu hỗn loạn và thường xuyên xảy ra rắc rối.

Phan Nghĩa Thành: “Những vị thần tiên nhân gian kia, Bảo Gia Tiên đều chịu ảnh hưởng của văn hóa Tát Mãn, nhưng chúng ta đi tới chỗ đó vẫn phải đơn thuần một chút, nói không chừng cách xa nghìn mét mê tín sẽ không giống nhau. Tát Mãn là bàn về nhiều thần, thờ thần ở trên núi, bái thần cây ở bên cạnh rừng cây, những sự vật sùng bái cực kỳ nhiều.”

Đây cũng là một trong những điều khó khăn của dự án, Phật giáo, Đạo giáo... Tốt xấu gì cũng có hệ thống hoàn thiện, văn hóa Tát Mãn là thứ mà hoàn cảnh thay đổi cũng sẽ thay đổi, chủ yếu phải xem người của mảnh đất đó dựa vào cái gì để kiếm sống. Có vài nơi thậm chí còn không có nhân viên thần chức, hoàn toàn là tín ngưỡng dân gian.

Máy bay từ từ hạ cánh, ba người đi theo hướng dẫn viên ở sân bay, lại ngồi xe thêm một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng tới khu cắm trại vắng vẻ. Đây cũng không phải là nơi bắt đầu làm việc, chỉ là chỗ nghỉ ngơi mà thôi, qua hai ngày nữa còn phải chuyển xe đi tiếp.

Lúc Sở Thiên Lê lên máy bay còn hăng hái vui vẻ, cô ngồi máy bay xong lại đi thêm một quãng đường trăn trở, đã bị xóc đến mức đầu óc choáng váng từ lâu rồi, hận không thể bò sang bên nôn thốc nôn tháo, giọng nói ai oán: “Điểm số này thật sự là không dễ tranh...”

Đàm Mộ Tinh lo lắng đứng ở bên cạnh, đưa cho cô một chai nước lọc.

Phan Nghĩa Thành an ủi nói: “Kiên trì thêm chút nữa, chúng ta lộ mặt trên bữa tiệc đón gió xong thì sẽ để hai cháu về nghỉ ngơi, vừa tới đã rời đội không tốt lắm, báo danh xong chúng ta lại đi.”

Sở Thiên Lê ừng ực ừng ực uống nước, cuối cùng cũng coi như là thở ra hơi, cô đi theo Phan Nghĩa Thành và Đàm Mộ Tinh tới chỗ tiệc đón gió.

Bóng đêm đen nhánh, đồng cỏ không ánh sáng, dõi mắt nhìn lại cũng không thấy bất cứ thứ gì.

Bên trong nhà bạt của dân tộc Mông Cổ đèn đuốc sáng choang, bóng người trong lều lắc lư, múa hát nhộn nhịp, có rất nhiều nhân viên mặc quần áo và trang sức của dân tộc thiểu số đang biểu diễn.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh cũng không biết bị xe kéo tới chỗ nào, thậm chí còn không có thời gian rảnh mở bản đồ ra tra xem, chỉ có thể đi sát theo Phan Nghĩa Thành, đi xuyên qua những người lạ ở xung quanh.

“Ông dẫn các cháu đi chào hỏi với người ta.” Phan Nghĩa Thành giải thích, “Hai cháu ăn chút đồ gì đó đi, hoặc là đem về ăn cũng được, sau đó về phòng có thiếu gì thì nói với ông.”
id="id_Toc169869195" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận