Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 569

Chương 569Chương 569

Anh muốn giữ gìn hình tượng của Sở Thiên Lê, nào ngờ điều ấy lại dẫn tới sự phủ định lớn hơn.

“Tinh Tinh, bà lại mong cô ấy là người yêu tiền như mạng.” Doãn Nhân trịnh trọng nói: “Bởi vì gia đình chúng ta không thiếu tiền, vậy thì tình cảm của con bé dành cho cháu sẽ rất khó đổi thay. Việc con bé không cần gì cả mới khiến bà bắt đầu bối rối.”

Đàm Mộ Tinh: “?” Đây là canh gà độc gì vậy?

Sở Thiên Lê cảm thán: “Tinh thần liều mạng dúi tiền này... Bà nội quả không hổ là nhà từ thiện.”

Đàm Mộ Tinh an ủi: “Cho nên em cứ yên tâm nhận lấy đi, không thì anh sẽ bị bà cử tới tận nhà tặng quà, nói không chừng còn bắt anh mang vàng thật bạc trắng tới đó.”

Sở Thiên Lê nói thầm: “Nói vậy thì em nên chuyển khoản lại thôi.”

Đàm Mộ Tinh cười nói: “Thích vàng thật bạc trắng hơn sao?”

“Thế cũng không sao, trong viện vẫn còn hỗn thiên nghi, thêm nữa sẽ hơi nhiều.”

“Vậy tại sao lại muốn chuyển trả?”

“Bởi nếu tới nhà tặng quà thì em có thể gặp Tinh Tinh nha.” Sở Thiên Lê nói rất hợp lý: “Muốn gặp anh thôi.”

Đàm Mộ Tinh nghe đến đây, mặt lập tức đỏ phừng phừng, phải nói là mát cả ruột gan: “Vậy... lát nữa anh sẽ đi xe tới tìm em.”

“Xa lắm, vả lại hôm nay nên ở bên người nhà, đi đi về về là tốn hết thời gian đi đường rồi.”

“Em có thể ở bên người nhà vào ban ngày, muộn chút anh sẽ tới tìm em.” Đàm Mộ Tinh săn sóc nói: “Sau đó mang album thời trang cho em, sẽ không làm trễ nải quá nhiều thời gian của em.”

Sở Thiên Lê: “... Không không không, em không nói em. Ý em là Tinh Tinh đi xe tới đây tốn thời gian quá, nhà anh cách xa nhà em lắm.”

Tòa viện lớn của nhà họ Đàm nằm ở ngoại thành, lái xe qua đây rất mất công. Do đó, dạo gần đây cô không làm nũng dày vò đòi gặp mặt Đàm Mộ Tinh, định chờ qua Tết rồi nói tiếp.

“Không sao, không tốn thời gian đâu.” Đàm Mộ Tinh cụp mắt, chân thành khẩn thiết nói: “Thời gian dành cho em thì không tốn.”

Dẫu là đi xe tới gặp cô hay cùng cô xông pha mạo hiểm, anh cũng không thấy tốn thời gian. Rõ ràng, anh cũng đạt được rất nhiều điều từ đó.

Giọng anh nhẹ bẫng: “Hơn nữa, anh cũng muốn gặp em.”

Nghe vậy, mặt Sở Thiên Lê bỗng nóng lên. Cô kìm nén cõi lòng rung động, mềm giọng đáp: “Được.”

“Vậy muộn chút gặp nhé.”

“Ừ.”

Kết thúc cuộc gọi với Đàm Mộ Tinh, cô lại bắt đầu lăn lộn điên cuồng trên giường, như một chú gấu nhỏ vui vẻ khi rơi vào hũ mật.

Trong phòng khách, Sở Thiên Lê co mình trên sô pha chơi điện thoại, thường xuyên cười lên khanh khách.

Hạ Thời Sâm thì gõ chữ cạch cạch bên cạnh. Tầm mắt anh rời khỏi màn hình máy tính, liếc qua người nào đó đang tạo ra tạp âm, bình thản nói: “Có thể thu hồi nụ cười quái dị của em không.”

Không biết lướt thấy điều gì thú vị, Sở Thiên Lê soạn tin rất tập trung, còn nở nụ cười khó hiểu khiến người ta sởn gai ốc.

“Anh trai à, sao anh không về phòng làm việc vậy?” Sở Thiên Lê ngước mắt: “Phòng khách chính là nơi được dùng để nghỉ ngơi.”

“Bởi vì hiện tại đang Tết, cần dành ra thời gian ở bên người nhà.” Hạ Thời Sâm liếc qua đồng hồ, canh chuẩn nói: “Thời gian của anh hôm nay vẫn chưa đủ.”

Dạo gần đây, Hạ Thời Sâm đang học cách cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Anh ấy dự định sử dụng phương pháp lượng hóa để quy hoạch thời gian biểu một ngày sao cho hợp lý.

“Nhóc này được, chủ nghĩa hình thức.” Sở Thiên Lê ngạc nhiên nói: “Giờ em muốn cắt đứt quan hệ với anh, vậy có phải thời gian bên nhau sẽ quy về 0 luôn không?”

Hạ Thời Sâm: “?”

Hạ Thời Sâm thẳng thắn: “Anh tạm chưa tính đến tình huống này.”

“Được, vậy em chờ anh tích đủ thời gian rồi cắt đứt, để anh nếm thử cảm giác thất bại trong gang tấc.”

“...”

Trước cô nhóc trẻ trâu thêm dầu vào lửa, Hạ Thời Sâm không thể nhịn được nữa. Anh đứng dậy, cuối cùng cũng chuẩn bị về phòng làm việc, quả thực không chịu nổi việc cô uốn éo thành một cục trên sô pha rất mất hình tượng.
id="id_Toc169869476" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận