Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 496

Chương 496Chương 496

Phan Nghĩa Thành bình tĩnh ngắt lời: “Mộ Tinh, đây chính là lý do ta cố ý nói ra điều này. Ta biết ba người các cháu đã xác lập quan hệ từ lâu, nhưng cuộc sống không phải vấn đề ai sẽ đi cùng ai đến cuối cùng. Kể cả người bạn đồng hành và gia đình của cháu có thể cũng không thể đồng hành cùng cháu trong suốt cuộc hành trình.”

“Khi còn trẻ, ta đã kết bạn với rất nhiều người, bọn ta đã có những năm tháng hạnh phúc.” Trên mặt Phan Nghĩa Thành lộ vẻ hoài niệm: “Nhưng ở một giai đoạn nào đó của cuộc đời, đã đến lúc phải nói lời chia tay. Điều đó không có nghĩa là chúng ta quên đi từng chút quá khứ, bây giờ thỉnh thoảng ta vẫn sẽ nhớ lại quá khứ, cũng biết rằng mọi người đều phải bước tiếp.”

“Đừng đặt ý chí của mình lên ai đó, điều đó sẽ quá nặng nề đối với người đó. Lần trước cháu bị thương ở sa mạc, có lẽ cháu thấy điều đó không quan trọng, nhưng người khác sẽ cảm thấy khó chịu, có thể là người nhà cháu, hoặc là người kia.”

Đàm Mộ Tinh giật mình, chợt hiểu ra tại sao giáo sư Phan lại nói như vậy, cụp mắt xuống nói: “Ông sợ cháu không hiểu à?”

Giáo sư Phan mỉm cười hiền lành nói: “Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, mấy đứa nên bàn bạc với người nhà đi, không thể nóng đầu lên mà đồng ý được. Không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút, mấy đứa cho ta câu trả lời chắc chắn sau!”

“Vẫn là câu nói kia, đừng nghĩ đến vấn đề quốc gia, đó là việc của bọn ta phải lo. Các cháu có thể tự do lựa chọn, đây mới là ý nghĩa cho những nỗ lực của chúng ta từ trước cho đến nay.” Phan Nghĩa Thành nói: “Nhân dân không phải là chủ thể của đất nước, đất nước mới là sự sáng tạo của nhân dân.”

Phan Nghĩa Thành rời đi trước, để lại phòng họp cho ba người họ.

Mai Như Cảnh đứng lên nói: “Chị liều mạng làm việc để kiếm tiền để mong được làm gì thì làm. Hơn nữa, chị là người duy nhất trong nhà vẫn đang nghiên cứu về Mai Hoa dịch thuật, về tình về lí cũng nên đi một chuyến, hẳn là nên đi theo họ qua đó.”

“Nhưng chị đã bước vào xã hội nhiều năm, hai người cũng còn trẻ, cẩn thận nghĩ kĩ cũng không sao.” Cô ấy thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, đẩy cửa phòng họp đi ra như ban đầu, nhường chỗ cho họ.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh.

Tất cả họ đều biết Phan Nghĩa Thành đang nói cho ai nghe.

Không khí ngưng đọng trong vài giây.

Sở Thiên Lê là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cười đề nghị: “Tinh Tinh đã giúp đỡ tớ rất nhiều lần, hiện tại đến lượt tớ tự mình nỗ lực, sau kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu đi học, trì hoãn việc học năm thứ nhất ngay từ đầu là không tốt, giáo sư Phan và những người khác sẽ đến đó với tớ, đợi khi tớ giải quyết được vấn đề hiện tại, tớ sẽ quay lại trường học để gặp cậu.”

Đàm Mộ Tinh suy nghĩ vài giây rồi nhẹ nhàng nói: “... Đây là điều cậu muốn nói sao?”

Đối mặt với thái độ bình tĩnh của anh, không hiểu vì sao Sở Thiên Lê không giữ được nụ cười trên mặt, nụ cười dần dần nhạt đi, thay vào đó là một chút bất đắc dĩ: “Giáo sư Phan nói đúng, thật ra không cần Tinh Tinh đi theo, đây vốn không phải chuyện cậu phải làm, gia đình cậu có thể sẽ lo lắng về điều đó, hơn nữa tớ không thể chấp nhận những chuyện đã xảy ra ở sa mạc xuất hiện lần nữa...”

“Có thể trước đây tớ đã nói rất nhiều lời mạnh miệng, có liên quan đến chiêm tinh và bói toán, nhưng trên thực tế, ngay cả tớ cũng không thể đoán trước được sự việc.” Sở Thiên Lê thì thầm, “Tớ không biết ở nước H sẽ như thế nào, nhưng tớ biết rằng tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió của cậu là điều rõ ràng nhất mà tớ có thể tính được.”

Cô vẫn chưa thể đoán trước được tương lai của mình nhưng cô hiểu rằng hành trình đến đất nước H đầy rẫy những khó khăn.

“Vậy đừng đi, chúng ta nên dừng lại ở đây.”

Lông mi của Đàm Mộ Tinh khẽ run lên, bình tĩnh nói: “Cậu sợ tớ lại bị thương à?”
id="id_Toc169869403" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận