Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 555

Chương 555Chương 555

Sở Thiên Lê đứng ở bên ngoài hành lang nhưng cô không đi xuống ngay mà thay vào đó cô lại do dự hồi lâu rồi mới dò hỏi.

“Albert, sao ông lại làm việc cho Mondson?”

“Bởi vì tôi muốn thu thập tài liệu về khoa học huyền bí, nhưng nếu muốn đi sâu tiếp xúc với di tích thì buộc phải thông qua Mondson.”

Albert nhún vai nói.

“Ai bảo đây là nơi của họ chứ.”

“Nếu như có một ngày sự tò mò của ông phá hủy tất cả mọi thứ, vậy ông có đưa ra sự lựa chọn như vậy không?”

Những người tán thưởng nền văn minh đa dạng đang tận mắt chứng kiến sự tiêu vong của nền văn minh cổ đại, e rằng đây là chuyện đáng buồn nhất. Albert giật mình, ông ấy kinh ngạc quay lại nhìn cô, sau khi lưỡng lự hồi lâu thì ông ấy mới hỏi.

“Cô nhìn thấy gì qua những bức bích họa đó?”

“Thật ra sau khi tôi phát sốt thì đã nhìn thấy vài bức bích họa nhưng đáng tiếc là tôi không lĩnh hội được hàm ý trong đó, tôi đang nghĩ liệu tôi có thể thu thập được nhiều tài liệu nghiên cứu hay không đây.”

Ánh mắt của Albert rất dịu dàng.

“Giả sử cô đã hiểu ra tất cả mọi thứ vậy thì cô cứ thẳng thắng nói với ông ta, tôi có thể thề với cô Q và Lin không giống nhau.”

Albert là học giả thần bí có số lần đến và đi ở khu di tích này nhiều nhất, mỗi một lần ông ấy bước xuống hành lang này là lại tiến bộ thêm một bước, nhưng không may là đến tận bây giờ vẫn chưa khám phá được bí mật của bức bích họa. Tuy nhiên bây giờ ông ấy đang có một loại dự cảm rằng có thể Sở Thiên Lê sẽ làm được.

“Nếu như có một ngày sự tò mò của tôi sẽ phá hủy mọi thứ vậy thì tôi sẽ chọn cách thu lại sự tò mò của mình.”

Albert phóng tầm mắt nhìn về thành phố nhỏ bé ở phía xa, nhìn từ trên cao trông nó giống như một mô hình tiểu cảnh thu nhỏ nhưng nó lại là một môi trường sống ấm áp mà người dân vùng lạnh giá khó khăn lắm mới có được. Ông ấy rất thích nơi này chứ không có liên quan gì đến di tích.

Phan Nghĩa Thành đã kiểm đếm quân đội xong và cũng xác nhận rằng đã đúng nhân viên thì mới nói: “Chúng ta chuẩn bị tiến vào trong.”

Mai Như Cảnh và Tu Tại Uyên đã đứng xếp hàng trong quân đội, chỉ có duy nhất Hoàng Giác là không có cách nào vào trong được.

Gần đây trạng thái của Hoàng Giác không tốt, anh ta luôn ở trong trạng thái mất kiểm soát, luôn dùng Hoàng Tiên để khoe khoang với mọi người. “Nghe người ta nói là sau khi Đệ Mã luân hồi thì rất có thể sẽ rơi vào súc sinh.”

Tu Tại Uyên suy đoán hợp lý.

“Có lẽ là vậy, không có cách nào vào được.”

“Tiểu đạo sĩ, tôi khuyên cô nên tích lũy khẩu đức nhiều hơn vì tôi có thể là tu la đạo.”

Hoàng Tiên sắc bén nói.

“Nơi này có gì tốt, tôi không ngần ngại đến đó đâu.”

Mai Như Cảnh thản nhiên châm chọc: “Sao mấy người làm thần làm quỷ mà vẫn còn chế nhạo nhau à?”

“Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa mà hãy tìm hiểu lẫn nhau đi, cố mà tìm ra điểm chung!” Phan Nghĩa Thành hòa giải.

“Vậy thì tạm thời Hoàng Giác sẽ ở bên ngoài cùng với người của chúng ta đi.” Albert dẫn đường cho mọi người.

Bên trong hành lang không hề có thay đổi gì, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh nắm tay nhau, lần này cô đi ngang qua nhưng không còn cảm thấy đau khổ nữa mà chỉ cảm thấy có vô số biểu tượng sống động như vậy đang trôi bồng bềnh trên bức bích họa. Sắp xếp quá khứ rõ ràng và phân định rõ hiện tại với tương lai.

Việc gột rửa một lượng thông tin khổng lồ sẽ giúp cô hoàn thành việc cập nhật thông tin, bước chân của cô cũng nhanh nhẹn hơn. Trong thế giới u minh cô cảm thấy đội quân càng lúc càng lớn mạnh, không chỉ có Phan Nghĩa Thành và những người đi cùng mà thậm chí còn có những tiền bối đã từng đến đây ngày trước.

Bất cứ sự phát triển nào của thuật số cũng không thể tách rời khỏi những tích lũy trong quá khứ, đó chính là sự giao lưu kế thừa từ thế hệ này qua thế hệ khác, chỉ như vậy mới có thể tiếp diễn cho đến ngày nay.
id="id_Toc169869462" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận