Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 426

Chương 426Chương 426

Sở Thiên Lê giơ bốn ngón tay, bình tĩnh nói: “Đầu tiên, anh không nên là người lựa chọn chúng tôi, tôi hiểu nhân viên dự án có hạn, nhưng trình độ của các anh không đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nhà tài trợ chính, không đủ tư cách làm trọng tài.”

“Thứ hai là hủy bỏ miễn thi, công bằng công chính công khai, đồng thời từ chối tổ chức các cuộc họp riêng tư để hối lộ.”

“Thứ ba là thông tin minh bạch. Nếu các anh cần cổ vật trong tay chị Như Cảnh, có nghĩa là chúng ta không phải đơn giản là quan hệ lao động. Hai bên hợp tác bình đẳng, ít nhất cần phải trao đổi thông tin.”

“Thứ tư là để người thực sự có quyền ra mặt, tôi không muốn mỗi lần nói chuyện xong còn phải đợi giám đốc Thi báo cáo.”

Thi Trác Cừ nhướng mày: “Cô không cảm thấy những yêu cầu này có chút quá đáng sao?”

Sở Thiên Lê cười nói: “Không, so với các anh không nói câu gì lại còn kiếm cớ để được miễn thi, tôi cảm thấy mình còn khá có đạo lý, các anh cũng có thể không nghe mà, tôi có ép buộc các anh đâu.”

Thi Trác Cừ suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Tôi...”

“Phải báo cáo đúng không?” Sở Thiên Lê nói tiếp, tùy ý vẫy vẫy tay: “Mau đi báo cáo với sếp anh đi!”

“...”

Thi Trác Cừ vô cùng bối rối khi đối mặt với Sở Thiên Lê, không biết liệu nó có liên quan gì đến đội tuyển quốc gia hay không, cô quả thực rất am hiểu bản chất con người. Anh ta nhận ra rằng mình không thể giải quyết được vấn đề này, có lẽ chỉ có thể để Lin trao đổi trực tiếp với cô.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh giả làm giám khảo, cuối cùng bình yên rời đi, thậm chí còn thân thiện chào tạm biệt Vương Triệt ngoài cửa ra vào.

Vương Triệt thấy thế, vội vàng chạy vào phòng hỏi: “Giám đốc Thi, cứ để bọn họ đi như vậy sao? Vậy còn kỳ thi thì tính sao bây giờ?”

“Tôi sẽ báo cáo chuyện này với cấp trên, tạm thời chúng ta cứ để đó đã.” Thi Trác Cừ nói thêm: “Cô ấy quen thân với một người được miễn thi, hiện tại sẽ rút dây động rừng.”

Vương Triệt không ngờ đối phương lại định một sự nhịn chín sự lành, vội vàng hỏi: “Vậy kết quả phòng thi số 3 thì sao? Tôi còn chưa đưa ra câu hỏi mà?” Thi Trác Cừ nghe vậy sửng sốt, sau đó liếc nhìn bàn hội nghị, ngập ngừng hỏi: “... Anh cảm thấy bọn họ chọn người có phù hợp không?”

Nếu bây giờ họ thông báo kết quả Phòng thi số 3 không hợp lệ, tổ chức lại khảo thí lần nữa thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của tập đoàn. Đây có lẽ chính là mục đích Sở Thiên Lê giả vờ làm giám khảo, cô muốn để người khác biết Mondson không có tư cách dẫn đầu. Một khi phá kỷ luật ban đầu, vậy về sau người khác tất nhiên sẽ không có nghĩa vụ phải hợp tác với bon họ.

Thủ đoạn này khá là độc ác, cô chính là một con nhím, sẽ sinh ra càng nhiều nhím con, sau này sẽ còn rất nhiều người không tuân theo.

Đến cửa tòa nhà, Đàm Mộ Tinh theo Sở Thiên ra ngoài, anh nhìn lên bầu trời bên ngoài, bình tĩnh nói: “Tớ còn tưởng phải gọi cho chú Tề chứ.” Đàm Mộ Tinh lo hai người sẽ bị giam lại, vốn còn định gọi cho chú Tề. Sở Thiên Lê nghe vậy, chợt tỉnh ngộ, buồn bã nói: “Đúng rồi, nơi này là Đế Đô, Tinh Tinh còn có thể gọi người tới giúp, biết thế tớ thèm vào nói nhiều như thế với anh ta!”

Cô nghĩ là mình ở nhà của người ta, cho nên vẫn nên thuyết phục người ta hơn, nhưng Đàm Mộ Tinh có một đoàn xe vô hình ở Đế Đô, hoàn toàn có thể xông vào trực tiếp!

“... Không, không phải như vậy.”

Bên kia, sau khi Lin trả lời cuộc gọi của Thi Trác Cừ, sắc mặt nặng nề cúp máy, quay đầu lại thấy Albert đang ngồi trên ghế sofa xem TV.

Trên TV, những chú gấu trúc ngây thơ chất phác xuất hiện trong rừng tre, phía dưới có thêm phụ đề tiếng Anh.

“Albert, đang làm gì thế?”
id="id_Toc169869333" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận