Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 288

Chương 288Chương 288

Sở Thiên Lê nhìn xung quanh một vòng, trên bàn bày các loại đồ ăn ngon của địa phương, không phải là nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ gì, nhưng vẫn còn nguyên mùi vị, rất có đặc sắc.

“Lão Chu! Lão Chu!” Phan Nghĩa Thành vẫy tay với một người nào đó trong nhóm người, chỉ thấy một người đàn ông có tuổi đứng dậy, ông ấy chậm rãi đi tới bên này, có lẽ là lãnh đạo của một nhóm người nào đó.

“Vừa mới tới à?” Chu Cừ hàn huyên với Phan Nghĩa Thành một phen, ông ấy phát hiện hai người ở đằng sau thì thấy lạ nói: “Đây là...”

“Đoàn đội mà tôi dẫn.” Phan Nghĩa Thành giới thiệu: “Đây là Sở Thiên Lê, đây là Đàm Mộ Tinh.”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh ngoan ngoãn chào hỏi.

“Ông cố ý bảo tôi phê duyệt hai người đó?” Chu Cừ không vui cau mày: “Ông được lắm, dẫn hai đứa trẻ chạy tới chỗ này.”

Chu Cừ không nói rõ là năng lực của hai người không được, nhưng trong lời nói của ông ấy có thể cảm thấy được học sinh cấp ba không thể chịu khổ, quá đáng hơn một chút, nói không chừng còn cho rằng bọn họ là tới gây loạn với chính sách giảm điểm nữa.

Phan Nghĩa Thành chợt vỗ vai Chu Cừ: “Được rồi, tôi là giáo sư đại học, để tôi lập đoàn đội, không dẫn học sinh đi thì dẫn ai?”

Phan Nghĩa Thành nói chuyện với Chu Cừ không lâu lắm, Chu Cừ còn phải trao đổi với lãnh đạo địa phương, rất nhanh đã trở lại bàn.

Sau khi Chu Cừ rời khỏi, Phan Nghĩa Thành sợ hai người mất hứng bèn nói lời khuyên nhủ: “Đừng để ý tới những lời của ông ấy, cái tính cách xấu xa như thế cũng là một người đáng thương không được ngồi khoang hạng nhất mà thôi, một năm ăn đất ở đây cũng không kiếm được nhiều tiền như bên ngoài!”

Sở Thiên Lê nhỏ giọng nói: “... Nói như vậy thì quả thực là không thể để tâm.”

“Nếu như các cháu ở căn cứ không liên lạc được với ông, thật sự không được nữa thì cũng có thể đi tìm ông ấy, ông ấy chắc chắn không thể không quản.” Phan Nghĩa Thành nói: “Có điều ba người chúng ta hành động, có lẽ sẽ không bị tách ra.”

Bây giờ Sở Thiên Lê đã không còn khó chịu như lúc xuống xe nữa, cô và Đàm Mộ Tinh không lập tức rời khỏi mà ngồi chung một chỗ với Phan Nghĩa Thành, thưởng thức ca múa của dân tộc địa phương, còn thưởng thức cả thịt nướng ở trên bàn.

Các vũ công nữ mặc quần áo đeo trang sức xinh đẹp, chuông thắt lưng thanh thúy vang dội, phối hợp với nhịp trống quay quanh khán phòng. Các vũ công nam cũng hăng hái nhiệt huyết như vậy, thỉnh thoảng lại bắt chước hổ, rồi đến gấu nâu, thể hiện ra hình dáng của các loài động vật.

Phan Nghĩa Thành cười giải thích: “Sùng bái động vật cũng coi như là sùng bái tự nhiên, bọn họ còn có sùng bái vật tổ*, những thứ này đều thể hiện trong trang phục và đạo cụ nhảy múa.”

* Vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.

Đàm Mộ Tinh cái hiểu cái không gật đầu, Sở Thiên Lê thì ngồi ăn cơm.

Lúc vũ điệu nhảy tới chỗ nhiệt liệt, các vũ công lần lượt bước ra khỏi sân khấu, kéo các vị khách cùng tham gia với mình, cùng nhau vui vẻ trải qua một đêm tuyệt vời.

Hai hàng vũ công tách ra, một trái một phải mời khách đang ngồi, đến cả Chu Cừ cũng không được bỏ qua.

Chu Cừ không tiện từ chối lễ nghi của địa phương, bị ép phải nhập gia tùy tục, tôn trọng thói quen của phong tục tập quán dân tộc. Cơ thể ông ấy cứng đờ ngượng ngùng nhảy vài cái, sau đó lại vội trốn về chỗ ngồi của mình, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện.

Sở Thiên Lê thấy tình hình không ổn, cô phát hiện vũ công đang tới gần, luống cuống nói: “Đợi đã, chắc không phải là mọi người đều phải đứng dậy nhảy đấy chứ?”

Đây quả thực là hiện trường xã hội tử vong của người trong thành phố, có thể khiến phần lớn những người có chứng rối loạn lo âu xã hội sụp đổ!

“Không phải chứ, giáo sư...” Đàm Mộ Tinh nghiêng đầu tìm Phan Nghĩa Thành, hoang mang nói “Giáo sư Phan đâu rồi? Mới vừa rồi còn ở đây mà?”
id="id_Toc169869196" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận