Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 339

Chương 339Chương 339

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh làm việc ở đây, đồng thời cũng gặp gỡ nhiều người từ các giáo phái khác, bao gồm cả Đạo giáo và tu sĩ, đều là những người đến đây làm cố vấn.

Cuộc sống hàng ngày hiện tại của Sở Thiên Lê bao gồm học tập, làm việc, nghiên cứu đạo cụ pha lê đỏ và làm đại ca chốn văn phòng.

Trong văn phòng, Đàm Mộ Tinh siêng năng ghim tài liệu, bắt đầu một ngày hỗn loạn khác.

Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng la hét, còn có giọng nói ai oán của Du Ngật: “Đàm Mộ Tinh, cậu có quan tâm không vậy, ngày nào cũng để cô ấy thắng như vậy sao?”

Đàm Mộ Tinh đột nhiên bị gọi tên, nói: “Anh Du, tôi đã bảo anh đừng đánh cược với cô ấy mà...”

Du Ngật cũng là thành viên của nhóm chuyên gia, anh ấy là một đạo sĩ được chứng nhận của chính giáo, nhưng lại không bao giờ mặc áo choàng Đạo giáo mà chỉ mặc những bộ mát mẻ và thời trang. Lúc mới tới đây, anh ấy có chút kiêu ngạo, ỷ vào mình biết bói toán, không để bọn học sinh cấp 3 như bọn họ vào trong mắt, ít nhiều có vẻ khoe khoang.

Nhưng đời này Sở Thiên Lê lại ghét nhất là những người tỏ ra kiêu ngạo hơn mình!

Bọn họ đều đã tự kiêu xong rồi, cô còn đến lượt sao?

Sở Thiên Lê chẳng mấy chốc đã dựa vào bói toán quật ngã được Du Ngật, những việc khác cô không giỏi, nhưng lại giỏi bức hại đồng nghiệp nhất, cô trực tiếp dùng số thuật đánh Du Ngật một trận tơi bời!

Gần đây hai người ngày nào cũng cá cược, người thua phải đãi một bữa hoặc tặng cho người kia một bao lì xì.

Du Ngật chưa thắng bao giờ, hôm nay cuối cùng anh ấy cũng nghĩ đến chuyện này, ngạc nhiên nói: “Không, không đúng, cứ tiếp tục như vậy mà tôi vẫn phải bỏ thêm tiền vào, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy sai sai...”

Sở Thiên Lê thấy đối thủ muốn bỏ chạy, vội vàng đuổi theo, hưng phấn nói: “Thua rồi chứ gì, anh định quỵt nợ có phải hay không?”

“Thua rồi thua rồi...” Du Ngật bất chấp tất cả, trốn ra sau Đàm Mộ Tinh, bất mãn nói: “Đàm Mộ Tinh, cậu nhìn cô ấy, nhìn cô ấy đi!”

Đàm Mộ Tinh nhìn thấy hai người đi vòng quanh mình, bối rối nói: “... Nhìn gì?”

Du Ngật oán giận: “Cậu cứ nhìn cô ấy bắt nạt đồng nghiệp của mình như vậy mà được sao? Hai người cùng một nhà, mà để mặc cô ấy như vậy sao?” “A...” Đàm Mộ Tinh đỏ mặt, cứng ngắc nói: “... Hình như không nằm trong tầm khống chế của tôi.”

Đàm Mộ Tinh không biết Du Ngật đã hiểu lầm ở đâu, hình như anh ấy nghĩ rằng việc chăm sóc Sở Thiên Lê là việc của cậu.

“Anh Du, anh vẫn chưa nhìn rõ tình hình nhỉ.” Sở Thiên Lê nghe được lời phàn nàn của Du Ngật, cô chống tay lên kiêu ngạo, đắc ý nói: “Trong phòng này có ba người, hai chúng em là một nhà, vậy không phải còn lại anh để bắt nạt sao?” Trong phòng không có ai giúp đỡ, cô nào dám hành động bừa bãi chứ. Đàm Mộ Tinh: “...” Đây là vai ác lên tiếng sao?

Du Ngật sửng sốt nói: “Hay lắm, tôi cuối cùng cũng hiểu được, cậu và giáo sư Phan có quen biết nhau, cho nên cậu đang muốn loại trừ tôi!”

Đàm Mộ Tinh e sợ Phan Nghĩa Thành phải chịu tiếng xấu, nên cậu nhanh chóng giải thích: “Không có, giáo sư Phan đối xử rất bình đẳng với mọi người...”

Sở Thiên Lê kiêu ngạo nói: “Biết vậy sao không nhanh đưa phong bao lì xì đi? Em có người chống lưng đó!”

Đàm Mộ Tinh: “...?”

Sở Thiên Lê và Du Ngật đuổi nhau trong phòng như mèo đuổi chuột, cuối cùng vẫn là Đàm Mộ Tinh thuyết phục được họ dừng lại. Cậu ra mặt hòa giải, chủ động đặt trà chiều, cuối cùng cũng xoa dịu được những người bạn đang líu ríu yên tĩnh lại.

Gần đây ba người đang cùng nhau xử lý tư liệu trong văn phòng, Du Ngật vừa uống cà phê, vừa oán giận nói: “Sở Thiên Lê, em xem người ta hiểu chuyện thế nào, còn biết đặt nước cho đồng nghiệp, trong phòng chúng ta chỉ có em là chưa đặt thôi!”
id="id_Toc169869246" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận