Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 292

Chương 292Chương 292

Chu Cừ: “...”

Chu Cừ và Sở Thiên Lê chung một chiến tuyến, đều cho rằng chỉ cần mang theo giáo sư Phan là được, chỉ có Phan Nghĩa Thành cố gắng phản đối, bên cạnh là Đàm Mộ Tinh đang khuyên giải.

Đúng vào lúc này, trong nhà bạt có không ít thổ dân mặc trang phục của dân tộc đi vào, làn da của bọn họ ngăm đen, quần áo sáng màu, trông không giống với các vũ công, nhìn trái nhìn phải thăm dò đám người bên trong lều.

Lãnh đạo địa phương đứng lên đón tiếp, ông ta nở nụ cười nói chuyện với bọn họ, một lúc sau thì tìm tới nhóm Chu Cừ

Chu Cừ chỉ là tới làm dự án, không thuộc nhóm địa phương, ông ta nghe xong thì đầu óc mờ mịt hỏi: “Có ý gì?”

“Bọn họ nghe nói các ông mang một vị Tát Mãn tới cho nên muốn gặp mặt, muốn chào hỏi với Tát Mãn.”

“Tát Mãn gì?”

“Đây là một loại văn hóa địa phương, gần giống như phù thủy, cứ phải phiên dịch ra thì là, Tát Mãn giống như trí giả của dân tộc, chính là sứ giả của người và thần, người và trời đất.” Người kia nghe thổ dân trình bày xong lại phiên dịch nói: “Trước đây bọn họ cũng chưa từng gặp Tát Mãn.”

Chu Cừ lộ vẻ kinh ngạc: “Bọn họ cũng chưa từng gặp mà lại nói chúng tôi dẫn tới?”

Một lát sau, có người nhận ra Sở Thiên Lê ở bên cạnh, bọn họ hô hào một tiếng rồi vây quanh cô, bắt đầu nhảy múa tưng bừng vòng quanh cô, khiến cho những người xung quanh đều bất ngờ không kịp đề phòng!

Sắc mặt Sở Thiên Lê hoang mang, cô liều mạng co lại sau lưng Đàm Mộ Tinh, kinh hãi nói: “Cứu mạng, đừng có nhảy, đừng có nhảy, không phải là vẫn muốn kéo tớ nhảy đấy chứ?”

Sở Thiên Lê có bóng ma đối với nhảy múa tập thể, nếu như mời cô nhảy một mình, chỉ e là cô sẽ chạy mấy dạng ấy chứ.

May mà thổ dân nhiệt tình cũng không mời Sở Thiên Lê hát múa nữa, bọn họ cất lên những lời ca khó hiểu, thu hút ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong lều, cuối cùng dâng lên bản vẽ đồ đằng cho cô, mặt nạ Tát Mãn có màu sắc kinh diễm, trên đó còn được trang trí bằng những đường tua rua màu sắc đẹp mắt.

Sở Thiên Lê không biết phải làm sao đành nhận lấy mặt nạ Tát Mãn, sau đó thổ dân khoác cho cô một chiếc áo choàng phức tạp.

Mọi người dùng ca múa thực hiện đại lễ, Chu Cừ cũng hiểu rõ tình hình hiện tại.

Lãnh đạo địa phương giải thích một phen, nói là Sở Thiên Lê còn chưa tiếp xúc đã có thể chỉ ra người khác bị bệnh, điều này giống hệt như năng lực của Tát Mãn ghi lại lúc trước. Công việc chủ yếu của Tát Mãn là trừ tà, bói toán, cầu mưa, trị bệnh..., hướng dẫn người trong tộc làm sản xuất nông nghiệp, rất được người trong dân tộc tôn kính.

Chu Cừ nghe giải thích xong, ông ta lập tức hiểu ra Tát Mãn là gì, khó lòng tin tưởng nhìn Phan Nghĩa Thành, nghiêm nghị nói: “Ông là chuyên gia của dự án, làm sao có thể dẫn đầu mê tín được chứ?”

Phan Nghĩa Thành cả kinh nói: “Cái gì mà dẫn đầu làm mê tín, rõ ràng là bọn họ động thủ trước, chúng tôi thành thật ngồi ở chỗ này, sau đó những người kia xông tới!”

Nhóm chuyên gia cố vấn an phận thủ thường, bọn họ căn bản không rời khỏi nhà bạt, nhưng lại bị người bản địa vây lại trong nháy mắt.

Chu Cừ chỉ mọi người đang ca hát nhảy múa thì ăn nói hùng hồn: “Ông nói không mê tín, thế đây là đang làm gì?”

Ông ta không nói toạc ra là, cảm giác giống như đột nhiên trong đám người nhảy ra một đại thần, thật sự là có gì đó không đúng lắm.

Phan Nghĩa Thành rơi vào suy tư, nghiêm túc phân tích: “Đây có lẽ là một loại nghệ thuật múa hí kịch truyền thống, thổ dân biểu đạt sự hoan nghênh đối với các khách khứa từ xa tới...”

“Bọn họ còn nói con bé là Tát Mãn!” Chu Cừ cảm thấy như bị qua loa lấy lệ, phản bác: “Cho dù chỉ là vũ điệu truyền thống, thế thì tại sao lại nhảy quanh cô bé kia, căn bản không quan tâm tới những người khác?”

Đám người này còn đeo mặt nạ Tát Mãn cho cô, thật sự là khiến người ta phải nghi ngờ, rõ ràng là có nguyên nhân khác.
id="id_Toc169869200" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận