Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 504

Chương 504Chương 504

Đây là tin tức trước kỳ thi đại học, nhưng bây giờ mới được phát hiện.

Mọi kết quả tốt đẹp đều là kết quả của những nỗ lực ban đầu của bạn. Đây chính là lời lúc đó Sở Thiên Lê nói, hiện tại lại được Chu Tường sử dụng, xem ra đối phương thật sự có ấn tượng.

“Gì chứ, chị lại dùng lời em nói để động viên em ư, thật là...” Sở Thiên Lê đọc xong tin tức, cô lẩm bẩm khe khẽ, nhưng khóe miệng lại không khỏi mỉm cười.

Lúc này, cô cảm thấy rằng việc trở thành người giỏi nhất thế giới không có gì sai.

Có thể cô sẽ chết vì tài năng này, nhưng ý định chiêm tinh ban đầu của cô vẫn không thay đổi.

Ngày rời nhà cuối cùng cũng đã đến.

Đến trước cửa biệt thự, Sở Thiên Lê ôm ba mẹ nói lời tạm biệt, thậm chí còn ôm lấy cô Lý, chỉ có Hạ Thời Sâm lúng túng không muốn tiến tới, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng người khác chớ tới gần.

Phan Nghĩa Thành và những người khác đang liên lạc với trao đổi với Dư Tân và Hạ Chính Hợp.

Ngoài sân nhỏ, Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm đứng cùng một chỗ, chán đến chết chờ xe chạy tới.

Cô uể oải nhìn xung quanh, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hỗn thiên cầu màu vàng trong sân, thản nhiên nói: “Anh à, khi giá vàng tăng cao trong hai năm nữa, anh có thể chọn thời điểm xử lý hỗn thiên cầu trong sân.”

Ban đầu cô dự định được làm vật bồi táng, nhưng hiện tại cô không chắc mình sẽ được chôn cất ở đâu.

Hạ Thời Sâm có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô rồi nghi hoặc nói: “Tại sao? Không phải lúc đầu em khóc lóc đòi mua lại sao?”

Hạ Thời Sâm chưa bao giờ nghĩ tới hỗn thiên cầu vàng, anh ấy sợ bán đi cô nhóc này gây rắc rối, khiến đứa trẻ nghịch ngợm lăn lộn khóc không ngừng.

Vẻ mặt Sở Thiên Lê bỗng vi diệu, tùy tiện nói: “Chán rồi, gần đây em muốn mua thứ khác, sau khi bán thì gửi tiền cho em”

“... Đến tột cùng thì trước kia ai là người nói rằng vàng là tàn tích của các hài cốt chứ?”

Sở Thiên Lê có lệ xua tay: “Ầy, dành tiền mua sân bay đó.”

“???”

Đối mặt với thái độ thản nhiên của cô, trong lòng Hạ Thời Sâm có một dự cảm kỳ lạ, lập tức cau mày hỏi: “Mấy đứa muốn đi đâu vậy?”

Các dự án lớn đều có thỏa thuận bảo mật, người nhà cũng không biết nhiều.

Sở Thiên Lê nói: “Ha ha, đó là nơi ngươi cả đời mà anh cũng không thể tới được, người dân ở đó đều siêu giàu, số tiền cung cấp đủ để anh nuôi một đội máy bay.”

Hạ Thời Sâm không để ý tới nụ cười cợt nhả của cô, ánh mắt hơi tối sầm, lên tiếng xác nhận: “Em sẽ quay lại phải không?”

Từ lâu anh ấy đã phát hiện ra nhiều điểm dị thường ở cô, hiện tại muốn xử lý hỗn thiên cầu, trong nháy mắt anh ấy đã lên đến đỉnh điểm nghi ngờ.

Sở Thiên Lê giật mình, cô sờ mũi, lén lút nói: “Anh, không phải vừa rồi anh không chịu ôm em, bây giờ lại muốn khuấy động chuyện trước khi rời đi, hỏi cái này làm gì...”

Thấy cô né tránh trả lời, Hạ Thời Sâm nghiêm túc nói: “Anh không biết xử lý hỗn thiên cầu như thế nào, đề nghị em về nhà đúng giờ, nếu không sẽ phải chịu hậu quả.”

“Hậu quả là gì?”

“Không phải chúng ta không có hợp đồng sao? Em phải chia sẻ thu nhập sau này của em cho anh.” Hạ Thời Sâm bình tĩnh nói, “Chỉ mới một hoặc hai năm thôi, anh chưa bao giờ thấy ai coi thường tinh thần của hợp đồng như em, cũng nên kéo dài một thời gian.”

Sở Thiên Lê sửng sốt, không ngờ anh ấy lại nói ra lời này, sau đó nhắc nhở: “... Nhưng ngay từ đầu chúng ta không viết điều khoản vi phạm quy định hợp đồng đúng không?”

“Anh sẽ bắt tay vào bổ sung, đợi em trở về sẽ thấy thôi.” Hạ Thời Sâm cười lạnh nói: “Không phải em chỉ thích ham ăn biếng làm hay sao, dù sao trở về mới có cơ hội, nếu không sẽ uổng phí. “

“Chắc chắn em sẽ sống lâu trăm tuổi, anh có thể cho em bao nhiêu tiền, vậy thì phải xem năng lực của anh rồi.”

Anh ấy cảm nhận được điều gì đó nhưng không nói toạc ra.
id="id_Toc169869411" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận