Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 566

Chương 566Chương 566

Bây giờ cô đã có số tuổi thọ, cô đương nhiên hỏi anh.

“... Hoá ra cậu vẫn còn nhớ điều này.” Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng thở dài, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh cùng tâm tình khó hiểu của cô, anh nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là tớ suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Đôi khi cô giống như một đứa trẻ vô tâm, hoàn toàn quên mất một số mắt xích quan trọng.

“Cậu đang suy nghĩ gì quá vậy?” Đàm Mộ Tinh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết can đảm nắm lấy tay trái của cô, cẩn thận cài nút thắt đầy màu sắc lên đầu cô. Sợi dây cũ đã bị phá hủy trong vụ nổ của cột trụ uy nghiêm và gần đây anh đã tìm thấy vật liệu để bện một nút thắt mới.

Nghe nói sợi thắt tay có ý nghĩa bảo vệ an toàn, anh không biết nó có liên quan gì đến việc cứu thế hay không nhưng anh chưa bao giờ tin vào huyền học mà chỉ vì cô mà bện một sợi dây mới cho cô.

“Ngày hôm đó ở bệnh viện, tớ luôn cảm thấy có gì đó không ổn.” Đàm Mộ Tinh nhớ lại nụ hôn trong phòng bệnh, ánh mắt đột nhiên trợn ngược, môi mím chặt, ngay cả dái tai cũng có chút đỏ bừng. Anh lúng túng nói: “Hình như tớ có chuyện muốn nói, tớ chưa từng nói chính thức...”

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng tiến tới, thì thầm vào tai cô để bù đắp những lời còn thiếu.

Giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi thở ấm áp như chiếc lông vũ vô tình lọt vào tai cô, khiến mặt cô đỏ bừng trên nền tuyết mịn.

“Tớ thích cậu.”

Từ rất lâu về trước.

Hàng ngàn bình minh kế tiếp sẽ luôn đi kèm với những ngôi sao buổi tối lấp lánh.

Nhân viên Trung Quốc đã tốn rất nhiều thời gian để tu sửa di tích ở nước H. Khi Sở Thiên Lê quay trở lại biệt thự nhà họ Hạ, đất nước đã chào đón một mùa đông tuyết trắng trời.

Tuyết mịn bay tán loạn, đường phố giăng đèn kết hoa, quả là Tết Nguyên Đán đoàn viên của mọi nhà.

Sở Thiên Lê từ nước H về khiến không khí nhà họ Hạ trở nên tưng bừng nhộn nhịp. Cả nhà rất vui vì cô đã hoàn thành công việc của mình, đến cả chú hai Hạ Viễn Dương cũng sang nhà họ ăn mừng.

Sở Thiên Lê vắng nhà đã lâu, cô chịu ảnh hưởng từ không khí lễ Tết, tâm trạng cũng phấn khích không thôi, gặp mọi người là ngoan ngoãn chúc Tết: “Chúc ba mẹ Tết Nguyên Đán vui vẻ ạ! Chúc hai người dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý, ngày ngày vui tươi, năm năm trường thọ!”

Hạ Chính Hợp vỗ tay vui mừng khen: “Không tồi, không tồi!”

Dư Tân vừa đưa lì xì, vừa cười theo: “Cảm ơn Thiên Lê.”

Sở Thiên Lê vui rạo rực nhận lấy phong bao lì xì. Cô quay đầu lại chúc Tết chú hai, vừa hé miệng đã tuôn hàng loạt lời cát tường: “Chúc chú hai Tết Nguyên Đán vui vẻ, phúc lộc đủ đầy, an khang thọ hỉ, sự nghiệp ngày một huy hoàng!”

“Mượn lời hay ý đẹp của cháu, cảm ơn cháu!” Hạ Viễn Dương rút phong bao lì xì đưa cho cô, tiếp đó quay đầu nhìn về phía người trên sô pha, trêu ghẹo: “Thời Sâm, lát lấy phong bao lì xì cháu cũng nói chút gì đi nhé?”

“Cảm ơn chú, cháu chọn không lấy.” Hạ Thời Sâm bình tĩnh nói: “Cháu là người lớn rồi.”

Hạ Thời Sâm quyết không cho phép bản thân nịnh nọt kiếm chác giống Sở Thiên Lê. Từ năm ba tuổi trở đi, anh ấy đã không còn làm ra những hành vi tương tự. Huống hồ hiện giờ đã là sinh viên, quả thực chẳng cách nào hòa vào bầu không khí trẻ con ấy.

Thế nhưng Sở Thiên Lê nào chịu để hụt mất hóa đơn từ nhà máy in tiền này. Cô chúc Tết các trưởng bối xong thì tới tìm Hạ Thời Sâm, cúi mình nói: “Chúc anh trai Tết Nguyên Đán vui vẻ, chúc anh nhiều việc làm hơn, kiếm nhiều tiền hơn, mọc nhiều tóc hơn, đón năm mới thật nhiều niềm vui!”

Hạ Thời Sâm nghe cô chúc mình mọc nhiều tóc: “?”

Chúc Tết xong, Sở Thiên Lê thẳng thắn để lộ ánh mắt tha thiết, trông mong nhìn chăm chú vào Hạ Thời Sâm.

Hạ Thời Sâm nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

Sở Thiên Lê thấy anh ấy vẫn không nhúc nhích bèn thầm mắng anh chẳng hiểu chuyện gì cả. Ngay sau đó, cô nhũn giọng gọi: “Anh trai.”
id="id_Toc169869473" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận