Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 223

Chương 223Chương 223

“Đây không phải vấn đề chính lúc này!”

“Nhưng trong bài tập tiếng Trung hình như có từ này...”

Hai người lục lại bài tập hè và dựa vào câu hỏi đọc hiểu tiếng Trung cổ để điền vào những điểm kiến thức còn trống.

Ngày hôm sau, Vương Bình lái ô tô chở Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đến khu khai thác, đứng cách đó không xa xem náo nhiệt. Bên cạnh đống đá hỗn loạn, có hai nhóm người đang đối đầu nhau, một bên là Hồ Dũng Tiến, một bên là trưởng thôn Lý.

Vương Bình xuống xe trước nói với hai người: “Đừng chạy lung tung, chị đi kiểm tra tình hình trước.”

Sở Thiên Lê cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, vẫn còn sớm, em vẫn chưa thay quần áo.”

Đàm Mộ Tinh nhìn Sở Thiên Lê đang mặc thường phục: “Cậu còn mang theo quần áo?”

“Đúng vậy, là trang phục biểu diễn.” Sở Thiên Lê lắc lắc cái túi to trong tay: “Cái tớ mang theo là một cái bếp lò cầm tay.”

Tại địa điểm khai thác, trưởng thôn Lý yêu cầu Hồ Dũng Tiến và những người khác dừng công việc vào buổi sáng nhưng bên kia từ chối và trì hoãn cho đến nay.

Hồ Dũng Tiến ỷ vào đang ở trong thôn của mình, hùng hổ nói: “Đây là núi của thôn chúng tôi, có giấy phép khai thác. Ông chỉ cần lo cho nhiệm vụ của mình là được, sao lại quan tâm nhiều như vậy?”

Trưởng thôn Lý chân thành nói: “Ngọn núi này quả thực đã được chuyển giao cho thôn của cậu nhưng việc khai thác đối với toàn bộ ngọn núi lại là vấn đề lớn. Nếu cậu khoét rỗng nó, chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng...”

“Các ông bị ảnh hưởng thế nào, chuyện này không liên quan tới tôi!”

“Dũng Tiến, tôi nghe Lão Hà và những người khác nói rằng cậu đã đào những ngọn núi khác nên mới nghĩ đến núi Ngân Long. Tôi nhớ rằng nó mới khai thác được hai năm. Khối lượng khai thác của các cậu có gì không đúng không?”

Hồ Dũng Tiến giật mình, nhanh chóng phản bác: “Cái gì mà khối lượng khai thác không đúng? Ở đây có nhiều người như vậy, chẳng lẽ so với một mình ông nhìn không tốt hơn hay sao? Đừng tự tìm lấy phiền phức!”

Hồ Dũng Tiến muốn đẩy và đuổi trưởng thôn Lý đi, nhưng anh ta không ngờ rằng trưởng thôn Lý sớm đã học được một bài học.

Hôm nay, trưởng thôn Lý không chỉ đi có một mình mà còn dẫn theo người của thôn Ngân Long, tức giận nói: “Hồ Dũng Tiến, đừng vô liêm sỉ như vậy. Bình thường, tôi là trưởng thôn, là người đứng đầu nhưng vẫn không phải là cán bộ!”

“Tệ nhất, nếu nền văn minh tiên tiến không còn cần tôi nữa, tôi cũng chưa bao giờ nghe nói có người nào dám đào núi trong thôn chúng tôi!” Trưởng thôn Lý trừng mắt giận dữ. Ông ấy vung cánh tay gầy guộc lên, những người phía sau cũng làm theo ông ấy, trông mạnh mẽ đến kinh ngạc.

Hồ Dũng Tiến hoảng sợ nói: “Lão Lý, ý của ông là...”

“Cậu là chủ nhưng nói lời phải trái cậu không nghe, muốn để trưởng thôn như tôi phải ra tay đúng không?”

Người dân thôn Ngân Long và những người có mặt tại hiện trường đứng ở hai phía khác nhau. Hai nhóm người sắp đánh nhau, ngay cả người lái máy xúc cũng không dám làm việc.

Công trường có mái hiên để nghỉ ngơi, dưới nhà kho có mấy người đứng xem náo nhiệt, định để Hồ Dũng Tiến một mình đứng ra giải quyết tranh chấp. Lúc này, có người nhận ra sự việc đã trở nên nghiêm trọng, vội vàng đến thuyết phục họ làm hòa: “Ồ, ồ, ồ, các người đang làm gì vậy? Đừng đánh nhau, đừng gây rối, nếu không thì tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Trưởng thôn Lý nhìn một lượt từ trên xuống người thanh niên ăn mặc bảnh bao, vẻ mặt kỳ quái: “Anh là ai?”

Người thanh niên vốn dĩ ngồi dưới mái hiên uống trà chơi điện thoại di động, vốn không có ý định đến giao lưu với người dân địa phương mà giờ phải rút CMND ra để chứng minh danh tính.

Người thanh niên đó mặc áo sơ mi ngắn tay, quần âu, đi một đôi giày da màu đen, cổ áo vuốt thẳng, ân cần nói: “Tôi tên Khổng Thạc Hoa, được phái đến giám sát hiện trường, đây là giấy tờ tùy thân của tôi.”

Sau khi Trưởng thôn Lý đọc xong giấy tờ tùy thân sửng sốt, Khổng Thạc Hoa thực chất vẫn là một quan chức nhỏ, khác với Hồ Dũng Tiến và những người khác.
id="id_Toc169869131" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận