Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 261

Chương 261Chương 261

“Đúng vậy đúng vậy, là đồ cổ rồi.”

“Vậy tôi mua cho các người một cái nữa, ở trong tiệm tôi có rất nhiều thứ như vậy.” Thợ sửa chữa nói, “Đây là la bàn bình thường, thường ngày tôi lười sửa, hỏng rồi thì mua là được.”

Mặc Khả Đàm như bị sét đánh giữa trời quang, ông ta nghe vậy thì suýt chút nữa đứng không vững, đột nhiên nhớ tới một số chỗ kỳ quặc.

“Làm sao có thể? Cậu xem lại nó xem, rõ ràng là đã có tuổi rồi!”

“Đây đều là do cố ý làm cũ, có thể là cảm thấy như vậy sẽ đẹp.” Thợ sửa chữa lấy điện thoại ra, “Tôi lừa các người làm gì, lên mạng mua cũng có thể mua được cái cùng loại.”

Mọi người nhìn thấy hình ảnh mua sắm trực tuyến trên màn hình, đều xấu hổ quay đầu nhìn Mặc Khả Đàm.

Mặc Khả Đàm tức giận đến mức cả người phát run, ông ta ho khan kịch liệt, cảm giác như mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sở Dịch Liệt giả chết rời khỏi Hạo Môn, Sở Thiên Lê tiện tay đổi la bàn, hai người đều là kẻ lừa đảo cố làm ra vẻ huyền bí, theo một ý nghĩa nào đó thì đúng là cha truyền con nối.

Buổi tối hôm đó, đúng như Sở Thiên Lê nói, không hiểu sao đè Thất Tinh đã tắt hai cái. Mặc Khả Đàm noi theo Gia Cát Lượng Ngũ Trượng Nguyên thắp sáng đèn Thất Tinh, muốn kéo dài tuổi thọ cho mình, lúc này mới bị Sở Thiên Lê cười nhạo.

Không đề cập tới việc này có khoa học hay không, lúc trước ngọn đèn chính của Gia Cát Lượng đã tắt, việc kéo dài tuổi thọ của ông ấy không thành công, chỉ có thể ném kiếm thở dài: Sống chết có số, không thể cứu vãn.

Bây giờ Mặc Khả Đàm đã có hai ngọn đèn bị tắt, đây càng là một ám chỉ tâm lý tồi tệ hơn. Rõ ràng có người trông coi đèn Thất Tinh suốt đêm, lại còn có thể tắt mất ở ngay trước mắt, quả thật giống như dự đoán về điềm xấu.

Mặc Khả Đàm vốn muốn tìm Sở Thiên Lê để tính sổ, nhưng hiện tại bệnh nặng đến như núi đổ, căn bản là không có cách nào để ra ngoài.

Nếu trong lòng người ta có kỳ vọng, vậy thì còn có thể cố gắng thêm chút, nhưng một khi kỳ vọng bị tan vỡ, vậy thì tất cả sự tức giận đều được giải phóng ra.

Mặc Khả Đàm vốn cho rằng la bàn có thể thay đổi tất cả, nhưng lại bị người có tướng chết sớm là Sở Thiên Lê đánh vỡ ảo giác. Lời của cô không sai, nếu la bàn có tác dụng, thì mệnh số của cô sẽ không như vậy, cũng sẽ không tới lượt Mặc Khả Đàm lấy la bàn.

Cô có thiên phú hơn Mặc Khả Đàm, nhưng lại vẫn không thay đổi được gì.

Sở Dịch Liệt có thiên phú cao hơn Mặc Khả Đàm, lại cũng rời đi như thường.

Trên giường bệnh, Mặc Khả Đàm mơ hồ nhận ra được rằng Sở Thiên Lê nói đúng, nhưng ông ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, một khi hoàn toàn tin tưởng việc này, có lẽ sẽ thật sự đến thời khắc nên rời đi.

Ông ta tình nguyện tin tưởng rằng la bàn có tác dụng, nhưng lại không dám tìm la bàn nữa, sợ sau khi lấy được thì hy vọng cũng sẽ tan biến, đây hoàn toàn là loại tâm trạng mâu thuẫn phức tạp.

Đàm Mộ Tinh vốn cảm thấy lo lắng vô cùng, cậu e sợ Mặc Khả Đàm lại tới bắt người, gần đây đều theo sát Sở Thiên Lê sau khi tan học, ngay cả cuối tuần cũng không ngoại lệ, nhưng không hề gặp lại sóng gió gì.

Trong lớp, Sở Thiên Lê ngồi bên cửa sổ mà lật sách, mượn thời gian trong giờ học để suy nghĩ về la bàn pha lê đỏ.

Đàm Mộ Tinh thấy cô đang hết sức chăm chú, như suy nghĩ đến điều gì đó mà nói: “Gần đây quả thật không gặp được đám người kia.”

Sở Thiên Lê phát hiện bạn cùng bàn rất để ý đến Mặc Khả Đàm, cô tiện tay bắt đầu tính toán một chút, lẩm bẩm nói: “Vậy để tớ tính xem, xem ông ta đang làm gì...”

“Ừm... cảm giác gần đây thân thể có chuyển biến tốt đẹp, không tệ như lúc trước.” Sở Thiên Lê vui vẻ nói, “Nếu ông ta không làm nghi thức, cố gắng làm cho tâm trạng tốt một chút, hẳn là còn có thể sống thêm hai ngày.”

“Nghi thức là đang nói đèn Thất Tinh sao?”
id="id_Toc169869169" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận