Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 233

Chương 233Chương 233

Sở Thiên Lê rũ đôi mắt xuống, cô nói khẽ: “Cậu giống như trước đây không được hay sao, có thể cảm thấy tớ ngây thơ cố tình gây sự làm người ta ghét, nhưng đừng khổ sở vì tớ, mỗi ngày tớ cũng đều có thể rất vui vẻ.”

Đàm Mộ Tinh run giọng nói: “... Tốt như vậy sao?”

Sở Thiên Lê gật đầu: “Rất tốt, tớ học chiêm tinh cũng là vì muốn người khác vui vẻ, tất cả mọi người có thể hạnh phúc, có mấy lời nói ra thì không vui, cho nên mới cần lời nói, vì cái gì không thể quên hết đây?”

Đàm Mộ Tinh lắc đầu: “Chiêm tinh không phải đơn giản là để cho người ta vui vẻ, cho nên tớ không có cách nào quên được.”

Sở Thiên Lê: “Rõ ràng cậu không có hứng thú đối với mấy cái này...”

Đàm Mộ Tinh miễn cưỡng cười vui nói: “Nhưng cậu đã nói cái chính của chiêm tinh là trưởng thành, thống khổ trưởng thành cũng là trưởng thành, cuộc sống không phải chỉ có một loại hương vị.”

“Tớ không nên nói nhiều như vậy, cậu để cho tớ gánh vác hết đi...” Sở Thiên Lê âm thầm đậu đen rau muống, hai con ngươi của cô dịu dàng tỏa sáng, mềm giọng năn nỉ nói: “Van xin cậu, hãy quên đi.”

“Sau này tớ chắc chắn sẽ học tập cho giỏi, tớ cũng không tiếp tục nói hươu nói vượn nữa, sẽ không đưa ra những yêu cầu không hợp lẽ thường. Chắc chắn sẽ cực khổ rèn luyện đức trí thể mỹ...” Sở Thiên Lê nghiêm túc hứa hẹn, cô buồn bã nói: “Tớ yêu cầu chuyện này, đừng nhớ kỹ có được hay không? Hãy mất trí nhớ đi có được hay không?”

Rõ ràng cậu không nên biết, nhưng hết lần này tới lần khác đã bị cậu biết rồi.

Đàm Mộ Tinh thấy cô cầu xin chân thành như vậy, cậu hơi hơi nghiêng người sang, kiên quyết lắc đầu.

Sở Thiên Lê không ngờ bình thường cậu dễ nói chuyện, bây giờ lại cố chấp như vậy, trong chốc lát cô không biết làm sao.

Cô uể oải mà cúi đầu: “Vậy tớ có thể làm chút gì để cậu vui vẻ trở lại không? Tớ am hiểu nhất chính là chiêm tinh, nhưng hình như cậu cũng không yêu thích cho lắm.”

“Vì cái gì mà cậu lại muốn tớ vui vẻ trở lại?”

“Bời vì để cậu nảy sinh loại cảm xúc kia, tớ có cảm giác không có cách nào quay lại được.”

Đàm Mộ Tinh hít sâu một hơi, lúc này cậu đã hiểu được lời Vương Bình, Sở Thiên Lê không phải không hiểu chuyện, mà là khi cô hiểu chuyện, chỉ sợ người chung quanh không chấp nhận được. Lúc này chứng tỏ chuyện vượt qua phạm vi khả năng chịu đựng của cô, cô không thể không tỏ ra vẻ vui cười sau vẻ chân thật.

Sau này cậu đã đi xem giải thích của lá bài, còn thuận tiện nghiên cứu Tarot.

Cô cũng là một ma thuật sư về bài Tarot số một. Khi thuận thì đứng hàng đầu, trí tuệ hơn người, có thể khống chế toàn bộ thế giới, lúc nghịch thì bày ra vẻ lừa gạt, hào nhoáng bên ngoài, chỉ còn lại sự hỗn loạn giả vờ.

Ma pháp của cô biến mất ngắn ngủi, mà cậu thì không nên trói buộc cô.

Ma thuật sư kết thúc thi pháp, bây giờ đến lượt nữ tư tế tiếp theo. Nắm giữ đầy đủ tin tức, sau đó làm cho khách khứa yên tĩnh lại.

Đàm Mộ Tinh đứng dưới ánh trăng của bầu trời đêm, màn đêm là màu đen, ánh sáng vì sao là màu trắng, vì sao và màn đêm yên lặng đối lập với nhau trong vĩnh hằng. Trong lúc im lặng, cậu bình tĩnh khôi phục lại cảm xúc phức tạp, cố gắng để giọng điệu của mình bình thường: “Cậu không cần quay trở lại.”

Sở Thiên Lê khẽ giật mình.

Đàm Mộ Tinh cười nói: “Tuy rằng tớ đã biết, nhưng tớ không tin những thứ này, cho nên không hề không vui, cậu đã nói vận mệnh có thể thay đổi được mà, đây chẳng phải là không liên quan sao?”

“Cậu đã xem qua bản đồ sao của tớ, biết tớ không tin mà?” Mắt Đàm Mộ Tinh lóe lên ánh sáng dịu dàng: “Cho nên không cần cố ý dỗ dành tớ, cũng không cần cảm thấy có lỗi, cậu không bị thua thiệt, cho nên không cần nghĩ muốn quay lại.”

Sở Thiên Lê nửa tin nửa ngờ, muốn nói lại thôi: “... Thật sao?”

Đàm Mộ Tinh nghiêm túc gật đầu: “Ừm, tớ không tin, trước kia tớ còn sợ nói ra cậu sẽ không vui.”
id="id_Toc169869141" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận