Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 260

Chương 260Chương 260

Cặp sách của Sở Thiên Lê chứa đầy các loại bài tarot, gần đây cô đang nghiên cứu la bàn Red Crystal, hơn nữa còn bắt đầu thường xuyên mua đồ dùng của Đạo giáo, giống hệt như thói quen của những người học chiêm tinh học.

Bất kể kết quả nghiên cứu như thế nào, hai người họ sẽ không bao giờ để thiếu dụng cụ nghiên cứu. Sở Thiên Lê nói rằng những lá bài tarot đắt tiền sẽ thu thuế IQ, nhưng hễ nhìn thấy một lá bài mới hoặc một phiên bản mới là sẽ mua nó, điều này diễn giải hoàn hảo cho việc vừa mua vừa chửi.

“He he, hôm nay tớ tiêu hao một cái la bàn, có thể lại mua một cái mới rồi.” Sở Thiên Lê lấy điện thoại di động ra, cô sờ sờ cằm, bắt đầu suy ngẫm: “Lần này tớ sẽ xem nên mua cái gì.”

“Các cậu nói gì trong phòng vậy?”

“Trao đổi một chút vật bồi táng.” Sở Thiên Lê ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi, người già thích uống loại trà gì thế?”

“Khẩu vị của mỗi người khác nhau, ông tớ thích Phổ Nhị, bà tớ thích trà đen.” Đàm Mộ Tinh gãi gãi đầu nói: “Giá trà cũng khác nhau, cũng có thể chia nhỏ thành từng cấp, tùy vào cậu dùng để làm gì.”

“Chỉ là tảo mộ, tiện lợi chút là được, nếu không cứ mua trà sữa đi.”

Đàm Mộ Tinh: “?”

Sở Thiên Lê yêu quý mà lau chiếc la bàn pha lê đỏ, sau đó cất vào túi xách. Dù sao đây cũng là di vật của ông nội, mặc kệ nó có tác dụng hay không, cũng không thể cố ý làm hỏng.

“Tớ vừa mới nghe thấy trong phòng có tiếng động rất lớn.” Đàm Mộ Tinh lo lắng nói, “Không có việc gì chứ?”

“Người không sao, chỉ là la bàn mới mua có chuyện mà thôi.” Sở Thiên Lê sờ sờ cằm, chần chừ nói, “Không đúng, là tớ không sao, còn ông ta có chuyện gì không thì không chắc.”

Trong cặp sách của Sở Thiên Lê có hai cái la bàn, một cái là la bàn pha lê đỏ của ông nội, hai là la bàn bình thường mới mua. Cô đứng ở cửa đưa la bàn pha lê đỏ cho Đàm Mộ Tinh, sau khi vào nhà thì chủ động ngồi xuống, cố ý đặt cặp sách ở vị trí được chỉ định; để vị trí của Mặc Khả Đàm, la bàn bình thường, la bàn pha lê đỏ ở trên cùng một đường thẳng.

Việc tìm kiếm quẻ, cung cấp thông tin, đặc trưng, phương hướng và đặc điểm của hai la bàn tương tự nhau, hơn nữa vì cả hai đều cùng hướng nên đương nhiên sẽ dễ nhầm lẫn. Mặc Khả Đàm cho rằng Sở Thiên Lê sẽ không để vật phẩm quan trọng rời khỏi người, nên đương nhiên tin tưởng rằng la bàn Hạo Môn cũng ở trong cặp sách, nên đã sớm tính toán trước.

Cao thủ đều tin chắc kết quả bói toán của mình là không có vấn đề, Mặc Khả Đàm chỉ thua ở chỗ không thể đọc hiểu Sở Thiên Lê. Cô là kẻ lừa đảo trời sinh, cung cấp tin tức nửa thật nửa giả, mà thông tin sai lầm là không thể nhập quẻ, một bước sai thì cả bàn đều thua.

Đàm Mộ Tinh: “Ông ta còn sẽ gây chuyện với cậu sao?”

“Haiz, ông ta tìm tớ gây chuyện làm gì, hai chúng tớ chỉ đùa thôi.” Sở Thiên Lê khoe phỉ thúy bát bảo cho bạn cùng bàn, “Xem này ông ta còn tặng đồ cho tớ, chúng tớ thật sự đang trò chuyện về đồ bồi táng!”

“Ông ta chơi với tớ lần này, chắc là cũng hết hy vọng rồi.”

Trong biệt thự ngoại ô ở Bắc Kinh, Mặc Khả Đàm bảo thợ sửa chữa nhanh chóng chạy tới, muốn cứu chữa chiếc la bàn bị đập nát.

Thợ sửa chữa nhìn la bàn mà sửng sốt, nhưng anh ta vẫn thành thật mà sửa chữa, gắn chúng lại với nhau một lần nữa, bất đắc dĩ mà nói: “Độ tinh vi vẫn sẽ chịu chút ảnh hưởng.”

Mặc Khả Đàm vô cùng lo lắng mà chờ đợi hồi lâu, tức giận nói: “Sao lại bị ảnh hưởng? Không phải là cậu giỏi sửa mấy thứ này nhất sao?”

“La bàn này rất quan trọng sao...” Thợ sửa chữa cảm thấy khó xử mà nhìn Mặc Khả Đàm đang thở hổn hển, “Là vật kỷ niệm có giá trị gì sao?”

Những người khác ở bên cạnh nói chen vào: “Đây chính là la bàn của chưởng môn của Mặc đại sư, là do sư tổ của Hạo Môn truyền xuống, làm phiền anh giúp một tay đi!”

Thợ sửa chữa hoang mang giương mắt nhìn: “La bàn của chưởng môn?”
id="id_Toc169869168" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận