Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 495

Chương 495Chương 495

Dù Sở Thiên Lê có cố gắng đánh cắp chìa khóa đến đâu, cô cũng không thể vi phạm pháp luật hay trở thành kẻ phá luật, nhưng nếu người khác dẫn đầu không tuân thủ pháp luật thì cũng không thể trách cô chiếm hời.

Đàm Mộ Tinh nghĩ đến điều kiện ăn ở trong khu biệt thự, cũng như số tiền tỷ mà anh nhận được và phí khiếu nại, chung quy vẫn luôn cảm thấy nó khác xa với những “nằm gai nếm mật” mà anh tưởng tượng.

Một lúc sau, Phan Nghĩa Thành cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp báo cáo chính thức, biết được tiến độ của toàn bộ dự án đá thạch anh, vội vàng chạy đến gặp những người khác trong phòng họp.

Bởi vì Đám người Sở Thiên Lê có mối quan hệ tốt với Mai Như Cảnh, nên phía chính phủ này muốn Phan Nghĩa Thành đứng ta thuyết phục, đàm phán chi tiết về vấn đề chuông Tam Thanh

Mọi người đều nghĩ rằng chỉ có Thanh kiếm gỗ đào và chuông tam thanh, nhưng Phan Nghĩa Thành biết rằng Sở Thiên Lê cũng có chìa khóa!

Phan Nghĩa Thành và Sở Dịch Liệt là bạn cũ, họ đã đi khắp vùng núi nam bắc để tìm kiếm những bảo vật khác, nhưng cuối cùng họ trở về vô ích, đường ai nấy đi, không ngờ bây giờ họ lại phát hiện ra sự thật.

“Ta thật không ngờ những đồ vật cũ này lại là chìa khóa. Lúc ấy ta và ông nội cháu đã nghiên cứu rất lâu, còn thắc mắc là sao không tìm ra được nơi tổ tiên ông ấy từng trải qua nguy hiểm. Ai có thể ngờ rằng địa điểm đó lại là ở nước ngoài!” Phan Nghĩa Thành thở dài: “Lúc đó ta còn tưởng rằng thời cơ chưa đến, nhưng bây giờ vừa nghĩ quả thực là như vậy.”

Ở thời đại Sở Dịch Liệt, việc ra nước ngoài quả thực là quá xa vời với mọi người, huống chi là đất nước H xa xôi. Việc này cũng giống như bao việc khác trên đời, dù biết cũng không chắc là có điều kiện để làm, phải chờ cơ hội đến mới có thể.

“Họ muốn ta thuyết phục người sở hữu chuông Tam Thanh.” Phan Nghĩa Thành nhìn Mai Như Cảnh và nói một cách ân cần: “Nhưng ta biết mấy đứa cũng có chìa khóa trong tay, ông biết rằng mấy đứa đi tới đều có ý định, quyết định cuối cùng nằm trong tay mọi người.”

Sở Thiên Lê lập tức đáp lại: “Vậy chắc chắn chúng cháu sẽ đến gần tổ chức hơn...”

Phan Nghĩa Thành trịnh trọng lắc đầu: “Không, thật ra chủ yếu lần này ta không hỏi ý cháu, mà là suy nghĩ của hai người kia.”

Sở Thiên Lê sửng sốt một lát, vẻ mặt cứng đờ, sau đó cúi đầu nói: “A, đúng vậy.”

Mai Như Cảnh bối rối: “Ý ông là gì? Tôi tưởng ông sẽ cần chìa khóa trong tay chúng tôi?”

“Đúng, hiện tại chúng tôi cần chìa khóa, nhưng chúng tôi cũng cần những người có thể sử dụng chìa khóa.” Phan Nghĩa Thành nghiêm túc nói: “Chắc chắn tôi sẽ không nghi ngờ lòng thành của mọi người, nhưng giao chìa khóa và đến nước H là hai việc khác nhau. Tình hình hiện tại, chúng ta sẽ hợp tác tìm kiếm sau khi đàm phán, nhưng cô cũng nên hiểu rằng có nhiều điều không thể kiểm soát được sau khi rời khỏi đất nước, nhất là khi vẫn đang ở lãnh thổ của bên kia.”

“Mấy người có thể lựa chọn cung cấp chìa khóa nhưng không được theo đội đến nước H. Chúng tôi sẽ cung cấp tài chính và khen thưởng. Tất nhiên, chúng tôi thực sự cần năng lực của mấy người, nhưng sự lựa chọn của mỗi người là khác nhau, đây không phải là việc mấy đứa phải làm, về mặt đạo đức thì chúng tôi không thể bắt cóc mấy đứa được.”

Ba người bọn họ hoàn toàn có thể giao chìa khóa, đổi lấy một khối tài sản khổng lồ, chỉ cần không rời khỏi Trung Quốc, tập đoàn Mondson sẽ không thể gây rắc rối.

Nhưng nếu họ đến nước H, hoàn cảnh sẽ phức tạp hơn. Nước H không cấm súng, rất nguy hiểm.

Mai Như Cảnh liếc nhìn Sở Thiên Lê, kỳ quái hỏi: “Nhưng tại sao lại muốn hỏi chúng tôi nghĩ như thế nào...”

Không cần hỏi ý kiến Sở Thiên Lê sao?

Phan Nghĩa Thành không nói gì, ông ấy biết số mệnh của Sở Thiên Lê, hiểu rằng cô không thể không đi.

Đàm Mộ Tinh: “Cháu và...”
id="id_Toc169869402" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận