Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 585

Chương 585Chương 585

Đàm Mộ Tinh nhìn hai người không ai chịu nhường ai, còn có đứa trẻ nghịch ngợm đang sống ở trong khoảng trống. Anh đề nghị một cách thân thiện: “Nếu bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm thì sao?”

Hạ Thời Sâm nhướng mày, nghi ngờ nói: “Rốt cuộc cậu đứng về phía ai vậy?”

Thích Diệm dùng giọng điệu khéo léo nói: “Thật xin lỗi, ăn cơm với một vài người, tớ cảm thấy không ngon miệng lắm.”

“Ồ, thật trùng hợp, tôi cũng có tật xấu tương tự đấy.” Hạ Thời Sâm cười khẩy nói.

“Cậu muốn đi ăn cùng ai, em gái?” Thích Diệm nháy mắt mấy cái, “Chúng ta hiếm khi gặp nhau, nhưng cậu và anh trai cậu luôn có thể gặp nhau mà.”

Hạ Thời Sâm tức giận nói: “Đừng khoe khoang khả năng diễn xuất của mình!”

“A, tớ...” Sở Thiên Lê ánh mắt né tránh, vốn là cô muốn bốn người sẽ đi cùng nhau, nhưng lại có hai người không chịu nhượng bộ, hiện tại tình thế trở nên bế tắc.

Cô thường xuyên oán hận cái máy in tiền này, nhưng người này lại có một điểm yếu là rất dễ bị kích động khi đụng đến phương diện gia đình. Việc Dư Tân không muốn làm phiền anh ấy khi bà ấy ốm đã khiến cho tinh thần anh ấy trở nên chán nản, dẫn đến việc anh ấy phải bỏ nhà ra đi, trải nghiệm đấy thật khủng khiếp.

Nhưng Thích Diệm đối với cô thật sự rất tốt, trước đây cô ấy cũng chăm sóc cô rất nhiều. Mặc dù Thích Diệm và Hạ Thời Sâm có mối quan hệ cạnh tranh nhưng cô ấy luôn đối xử rất tốt với cô.

Vì sao hai người bọn họ hết lần này đến lần khác không thể tiếp nhận chuyện bốn người cùng đi ăn chứ?

Sở Thiên Lê trong lòng khó xử, yếu ớt nói: “... Buffett có thể bán đấu giá bữa trưa của mình, em cũng có thể bán đấu giá bữa tối của mình được không??”

Cô thậm chí còn không thể hiểu được giá trị của việc ăn tối cùng cô, chẳng lẽ các tinh anh bây giờ chỉ thích chạy theo phong trào thôi sao?

Hạ Thời Sâm châm chọc: “Em có rất nhiều thủ đoạn kiếm tiền đấy.”

Thích Diệm cười nói: “Cái này cũng hợp lý, trực tiếp ra giá đi.”

“Vậy tớ cũng mua.” Đàm Mộ Tinh đưa tiền trong tài khoản ra, hơi ngượng ngùng nói, “Đây là tiền ký quỹ đấu giá của tớ, xin hỏi còn ai muốn ra giá nữa không?”

Hạ Thời Sâm và Thích Diệm xem xong số tiền trong tài khoản đồng thời trầm mặc: “...”

Khi Đàm Mộ Tinh đối mặt với vẻ mặt vi diệu của hai người, anh xấu hổ sờ lên mặt mình rồi nói: “Thật xin lỗi, tớ nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn ăn tối một mình với cô ấy, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này...”

Mặc dù anh sẵn sàng chấp nhận bốn người cùng ăn tối với nhau, nhưng nhìn tình hình hiện tại của Hạ Thời Sâm và Thích Diệm, họ có thể sẽ có một cuộc chiến đẫm máu về việc ai sẽ gắp thức ăn cho Sở Thiên Lê trong bữa tối, hoặc họ có thể dành cả bữa ăn để vắt óc suy nghĩ xem làm sao để đá người kia ra ngoài.

Bốn người không được, ba người cũng không được, vậy thì hai người đi.

Thích Diệm: “Thì ra chúng tớ chỉ là bóng đèn mà thôi.”

Ánh mắt Hạ Thời Sâm phức tạp, anh ấy muốn nói lại thôi: “... Cậu quả nhiên là bạch thiết hắc*.”

*Chỉ những người bên ngoài đáng yêu vô hại, nhưng bên trong lại phúc hắc, quyết đoán tàn nhẫn dọa ngươi.

Đàm Mộ Tinh đã sử dụng kỹ năng kiếm tiền của mình để giúp Sở Thiên Lê thoát khỏi rắc rối thành công.

Cô lập tức cùng anh vui vẻ rời đi, trước khi rời đi còn vẫy tay tạm biệt hai người, vui vẻ nói: “Tạm biệt anh trai, chị gái, lần sau chúng ta lại gặp nhau!”

Đàm Mộ Tinh nghe vậy, ánh mắt đảo qua, luôn cảm thấy vẫn là đừng dính vào vụ kiện ly hôn như thế này cho thỏa đáng.

Thích Diệm đưa mắt nhìn hai người rời đi, cô ấy bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, định hủy đặt chỗ, thở dài nói: “Đáng tiếc, vốn tưởng rằng nhất định sẽ thắng được cậu, thậm chí tôi còn đặt phòng riêng xong rồi.”

Hạ Thời Sâm cười nhạo: “Rốt cuộc cậu lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng em ấy sẽ chọn ăn tối với cậu?”

Đúng lúc này, có đồng nghiệp đi ngang qua, thấy hai người đứng ở cửa, vô tình nghe thấy lời này, hiểu lầm nói: “Buổi tối hai người muốn ăn tối cùng nhau à? Quan hệ của học đệ với học muội không tệ đâu.”

“...”
id="id_Toc169869492" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận