Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 441

Chương 441Chương 441

“Này, anh không đọc hợp đồng à, ngoài thỏa thuận bảo mật, chúng ta còn được cấp bảo hiểm tai nạn cá nhân.”

“Vậy, tôi không tham gia thi nữa, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con lệ quỷ có thể trực tiếp làm người ta trọng thương như vậy, trước đây cùng lắm chỉ là bị bóng đè mà thôi...”

“Chủ yếu là bọn họ không chịu trách nhiệm, những người này cũng không tự mình vào ở, chỉ nhốt chúng ta ở đây!” Mọi người xung quanh rất bất mãn với người của tập đoàn Mondson, ban tổ chức hiển nhiên không có năng lực xử lý việc này.

Nhóm người ở lối vào đại sảnh trở nên náo loạn, có người bắt đầu bỏ cuộc rút lui, đặc biệt là những người bị thương quả thực bị thương rất nặng, lại còn có rất nhiều người, điều này hiển nhiên nằm ngoài khả năng hiểu biết của một số người.

Một số pháp sư theo chủ nghĩa hữu thần có khả năng chữa bệnh phân biệt được bệnh thật hay bệnh giả, bệnh thực sự là những bệnh cần đến bệnh viện, bệnh giả là thứ mà một số người ngoài gọi là bệnh tâm thần, các pháp sư cho rằng họ đã bị thứ không sạch sẽ bám vào.

Nhưng mà, bây giờ những thứ hư ảo gây ra bệnh thực sự, vấn đề đã trở nên phức tạp hơn, chẳng trách một số thí sinh cảm thấy vượt quá khả năng của mình.

Có những người lần lượt trả phòng ở sảnh, hầu hết họ không muốn ở lại đây thêm nữa.

Đàm Mộ Tinh thấy họ rút khỏi cuộc thi, hỏi: “Vậy là mọi người không thể khai quẻ suy đoán về chuyện ma quỷ à?”

“Quẻ là sự giải thích quy luật của sự vật khách quan, mỗi người đối với chuyện ma quỷ có những nhận thức khác nhau, những sự việc không có tiêu chuẩn thống nhất và có đặc tính cụ thể thì không thể nhìn thấy qua quẻ bói, chủ yếu là không có trường hợp đáng tin cậy.” Sở Thiên Lê cười nói, “Xem bói là dữ liệu lớn.”

Mai Như Cảnh lạnh lùng nói: “Những người này nếu không nhắc đến ma quỷ thì sẽ không mở miệng, nếu thật sự có ma quỷ chị sẽ bắt đem bán lấy tiền, có thể chứng minh trên thế giới có ma quỷ so với mạch khoáng anh thạch của bọn họ còn không đỉnh hơn sao?”

Sở Thiên Lê như đang suy tư gì đó: “Em cho rằng ma quỷ làm loạn là giả, người làm loạn mới là thật, chỉ sợ có người muốn quậy đục nước khiến cho mọi người hoảng loạn, trong lòng bọn họ hy vọng có nhiều người khác sẽ rút lui khỏi cuộc thi.”

Đàm Mộ Tinh: “...” Lời sao lại này nghe rất quen tai? Có cảm giác như họ đã làm điều gì đó tương tự trong đợt tuyển chọn đầu tiên?

Khi màn đêm buông xuống, các nhân viên đã tan làm, khu biệt thự trở về với sự im lặng kỳ lạ.

Vì ban ngày có thí sinh bị thương rút lui khỏi cuộc thi, nên đêm nay càng vắng vẻ hơn. Có người không đi dự tiệc buffet nên không biết tin tức, có người chỉ ở trong biệt thự nhỏ trên núi, không dám mạo hiểm thêm nữa trước kỳ thi. Trong bụi cỏ tối tăm, Sở Thiên Lê khó khăn trèo qua hàng rào, nhường chỗ cho Mai Như Cảnh. Sau khi lẻn vào thành công, cô đứng đó phủi nhẹ quần áo, chỉnh lại bộ góc áo lộn xộn.

“Nơi này thật là phiền phúc, còn phải tự mình trèo qua!” Mai Như Cảnh nhanh nhẹn nhảy qua, không vụng về như Sở Thiên Lê.

Đàm Mộ Tinh: “... Chúng ta là đang quang minh chính đại đến xem trước đề thi sao?”

“Tinh Tinh không cần hoảng sợ, bây giờ là ban đêm, không quang minh đâu!” Sở Thiên Lê nói: “Trong tòa nhà này nhất định đã có người đến, bọn họ đều đã xem trước đề thi, nếu chúng ta không xem sẽ thiệt thòi.”

Sở Thiên Lê kết luận có người gây rối, có lẽ là muốn dọa những thí sinh khác khiến họ rút lui, khiến họ sợ Thính Phong Tế Vũ, không dám tới đây điều tra tình hình trước kỳ thi.

“Chúng ta tách ra xem một chút đi, nơi này khá lớn.” Mai Như Cảnh đứng ở ngoài chính điện, nhìn xung quanh một vòng, rồi dứt khoát nói: “Hai người đi cùng đi, chị đi hướng này, sau đó sẽ cùng nhau đối chiếu thông tin.” Sở Thiên Lê: “Chị Như Cảnh, một mình chị đi sẽ không có việc gì chứ?”
id="id_Toc169869348" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận