Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 372

Chương 372Chương 372

Đàm Mộ Tinh đối mặt với dáng vẻ mờ mịt của cô, cậu uyển chuyển giải thích: “Ừm... Tớ nên hình dung như thế nào đây? Mặc dù cậu là nhà chiêm tinh nên cảm thấy rất trân quý, nhưng thật ra giá thị trường của các loại tác phẩm nghệ thuật này không cao, phần lớn mọi người đều không hiểu giá trị của nó, có mắt không thấy thái sơn...”

Sở Thiên Lê hiểu ra gật đầu: “Tớ hiểu rồi, tiền bối chiêm tinh của tớ không được coi là người nổi tiếng, cho nên đồ vật để lại không đáng tiền, không so được với Van Gogh Monet.”

Lyle Gadbury có thể là nhà chiêm tinh hạng nhất, nhưng ông ấy vẫn kém xa các bậc thầy khác. Mọi người sẽ in ấn lại tài liệu chiêm tinh của ông ấy, nhưng lại không có hứng thú thu thập di vật xung quanh ông ấy.

Đàm Mộ Tinh dịu dàng nói: “Nhưng chúng ta muốn mua cũng rất dễ, tớ xem khoảng thời gian này trong nước sẽ có hội đấu giá, đến lúc đó có thể tới hiện trường xem xem.”

“Tớ không biết bên trong có bài mà cậu nói không, có thể bay qua đó rồi xem trực tiếp.”

Hội đấu giá ở thành phố G, Sở Thiên Lê cần làm giấy thông hành, ngoài việc tìm bài tarot ra còn có thể đi du lịch. Cô vừa mới thi cấp ba xong, ra ngoài đi chơi cũng là bình thường, ba mẹ không có ý kiến gì với chuyện này.

Tất nhiên, người nào đó trong nhà nghe thấy tin tức này, cậu ấy vẫn rất có chút ý kiến, thậm chí còn gọi điện thoại cho Đàm Mộ Tinh.

Đàm Mộ Tinh nhận được điện thoại của Hạ Thời Sâm thì cả kinh, sau khi ấn nghe thì cậu vội vàng lễ phép hàn huyên, hỏi xem lý do mà đối phương đột nhiên gọi điện tới.

Hạ Thời Sâm bình tĩnh nói: “Tớ nghe nói các cậu định đi tới thành phố G để tham gia hội đấu giá?”

Đàm Mộ Tinh sững sờ: “A, đúng vậy, quả thật là có kế hoạch này...”

“Đàm Mộ Tinh, cậu có gì bất mãn với tớ đúng không?” Hạ Thời Sâm bình tĩnh nói: “Nếu như cậu có ý kiến gì, chúng ta có thể chọn ngày nào đó rảnh rỗi để nói chuyện.”

Đàm Mộ Tinh cảm thấy kinh ngạc: “Ả? Tớ không có bất mãn?”

“Nếu như cậu không có gì bất mãn với tớ, vậy tại sao lại đưa con bé đi tới hội đấu giá? Con bé đã bắt đầu lên kế hoạch mua lại phòng đấu giá rồi kia kìa.”

“...”

Sở Thiên Lê chưa từng đi tới hội đấu giá, tất nhiên cô sẽ hứng thú bừng bừng, sau đó Hạ Thời Sâm nghe xong kế hoạch du lịch của cô thì bây giờ chỉ muốn thi xong là bỏ nhà ra đi.

Trong phòng khách biệt thự, Sở Thiên Lê đang vô cùng vui vẻ thu thập thông tin về Thành phố G. Mặc dù trước đây cô đã từng được ngắm phong cảnh địa phương trong nhiều bộ phim điện ảnh nhưng lần đầu tiên tới thực địa, tâm trạng của cô vẫn rất khác.

Hạ Chính Hợp đang ngồi trên sofa uống trà, nghe thấy con gái nhỏ giọng ngâm nga, cảm nhận được tâm tình vui vẻ của cô, cười nói: “Thiên Lê hình như chưa đi đâu chơi nhỉ? Hay là ba xin nghỉ đi cùng con nhé.”

Sở Thiên Lê ngoan ngoãn lắc đầu: “Không được, ba không cần xin nghỉ đâu, cứ cố gắng chăm chỉ kiếm tiền đi ạ.”

“Được, được, được, không nghỉ...” Hạ Chính Hợp dở khóc dở cười: “Hay là để mẹ đi cùng con nhé?”

Hai mắt Sở Thiên Lê sáng ngời, nhìn Dư Sân, ngập ngừng hỏi: “Mẹ, con có thể mang một hộp vàng theo không? Hay là một hộp tiền mặt cũng được?” Dư Sân thắc mắc: “Sao đột nhiên lại muốn mang vàng theo?” “Các giao dịch trong phim toàn là đặt một vali tiền lên bàn hoặc là cả bàn đầy vàng!”

Dư Sân nghĩ về những cảnh trong phim, cười nói: “Đó là phim ảnh cường điệu thôi, bây giờ đều trả quẹt thẻ hoặc chuyển khoản hết rồi.”

Sở Thiên Lê: “Nhưng nếu con đấu giá với người khác thì có thể quẹt thẻ được không?”

Dư Sân gật đầu: “Được, nhưng con muốn mua gì mà còn phải đấu giá với người ta?”

“Con không biết, nhưng lỡ như muốn mua gì đó, có lẽ sẽ phải đấu giá mới lấy được.” Sở Thiên Lê đưa ra một ví dụ: “Không phải TV hay diễn như vậy sao ạ, vai chính muốn mua đồ nhưng lại bị người khác coi thường, sau đó vả mặt, mua lại toàn bộ nhà đấu giá!”
id="id_Toc169869279" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận