Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 483

Chương 483Chương 483

“Thay vì thua người khác, thà thua tớ còn hơn.” Sở Thiên Lê lẩm bẩm, cô nhìn tình hình xung quanh, không nhìn thấy A, lại nói thêm: “Hơn nữa bây giờ thứ khó giải quyết là những đội nước ngoài khác.”

Lin và Càn Môn có thân phận khác nhau nên không muốn đối phương lộ diện. Sở Thiên Lê cố ý áp chế Càn Môn, quan sát phản ứng của người khác. Hoàng Giác và Kiều chắc chắn không biết về chìa khóa nên họ sẽ chú ý đến kết quả tuyển chọn đặc biệt.

Điều khó hiểu hơn là A và Lilith, không biết họ sẽ lần lượt đóng vai trò gì, hai người này dường như không quan tâm đến việc lựa chọn, hoặc là biết nội tình hoặc có kế hoạch khác.

Người ta nói gãy quẻ dễ gãy người khó, phán đoán kết quả một sự việc thì dễ, nhưng khó để phán đoán một người tốt hay xấu. Vì con người luôn luôn thay đổi giống như nước chảy, cơ bản không có khoảnh khắc nào đứng yên. Cộng với đội ngũ không rõ danh tính được đào tạo bài bản trong khu biệt thự, mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn.

Sở Thiên Lê nghĩ đến thế lực trước mắt, lại tiện tay lên một quẻ, bắt đầu tìm kiếm trên điện thoại di động: “Trước tiên để tớ kiểm tra số điện thoại đã.” Đàm Mộ Tinh tò mò: “Số điện thoại nào?”

“12339.” Sở Thiên Lê sờ sờ cằm: “Rất dễ nhớ.”

Một lúc sau, ba người bắt đầu tìm kiếm số hiệu tương ứng của mình dựa trên các quẻ, số hiệu của Đàm Mộ Tinh và Mai Như Cảnh đều đã tìm thấy, nhưng số hiệu của Sở Thiên Lê vẫn chưa thấy.

“Không có.” Đàm Mộ Tinh dời ghế về vị trí ban đầu, lại bắt đầu tìm kiếm trên giá sách: “Ở đây à?”

Sở Thiên Lê lại bấm ngón tay của mình, sắc mặt hơi thay đổi, nhỏ giọng nói: “Đã bị lấy đi.”

“Hình như họ biết ai làm.” Mai Như Cảnh kẹp hai tấm số hiệu giữa hai ngón tay: “May là chúng ta cũng để lại một ít.”

Vừa rồi ba người vừa đi tìm số hiệu của đạo sĩ Càn Môn, không ngờ số hiệu của Sở Thiên Lê đã bị lấy mất.

Sở Thiên Lê cầm lấy số hiệu: “Đây là chiếc cuối cùng được sử dụng, bọn họ nhất định sẽ bỏ đá vào trong chai, rất có thể sẽ trì hoãn đến giây phút đếm ngược cuối cùng.”

Đàm Mộ Tinh: “Nhưng số hiệu của cậu đã bị lấy mất rồi, đến lúc đó sẽ bị đổi lại.”

Trước khi đếm ngược kết thúc, các đạo sĩ sẽ bỏ những viên đá tích lũy được vào chai, đám người Sở Thiên Lê muốn sử dụng số hiệu ngay lúc thời gian dừng lại, trao đổi những mẫu thạch anh của đối thủ vào thời điểm quan trọng. Tuy nhiên bây giờ số hiệu của cô đã mất, nói không chừng đã bị đổi lại, loanh quanh một hồi không được cái gì.

“Không nhất thiết phải như vậy.” Sở Thiên Lê nghiêng đầu liếc nhìn Đàm Mộ Tinh: “Hơn nữa, thứ bọn họ cướp chính là huy hiệu của Tinh Tinh.” “... Không thể được coi là cướp được.”

Sở Thiên Lê liếc nhìn Đàm Mộ Tinh, đột nhiên đưa tay ra, lục lọi trong túi áo khoác của anh.

Đàm Mộ Tinh dường như đã quen với việc đó, anh thành thật đứng yên hồi lâu.

Sở Thiên Lê lấy từ trong túi ra dây thun cùng tai nghe, phát hiện mình lấy không đúng, liền thò tay vào túi bên phải nói: “Tìm sai rồi.”

Mai Như Cảnh chứng kiến cảnh này, nhẹ giọng phàn nàn: “Sao đồ của em lại ở trong túi của cậu ấy vậy? Túi của Doremon chỉ chứa đạo cụ của chính mình thôi.”

Cô ấy cảm thấy có một số thứ rõ ràng không thuộc về Đàm Mộ Tinh. “Những đạo cụ đó là của Doremon, nhưng Nobita lại là người sử dụng nhiều hơn.”

Mai Như Cảnh không nói nên lời: “...”

Sở Thiên Lê móc từ trong túi ra một cái lọ rỗng, vui vẻ nói: “Tìm được rồi.” Đàm Mộ Tinh nhìn rõ nắp chai, ngập ngừng nhắc nhở: “Đây là...” “Chính là nó.”

Khoảng cách tranh tài kết thúc ngày càng gần, các đạo sĩ lần lượt quay lại gặp nhau, họ tập hợp những viên đá lại với nhau và chờ đợi lần đóng chai cuối cùng. Liễu Quân: “Phía trước tuy nhịp độ bị rối loạn, nhưng hẳn là nhiều hơn so với hai đội còn lại.”

Đội của Hoàng Giác và Kiều được thành lập muộn hơn, họ không có sự phối hợp ăn ý bằng Càn Môn nên tốc độ thu thập của họ hơi thua kém.
id="id_Toc169869390" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận