Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 274

Chương 274Chương 274

Ông ấy rất khác với những người ở giới huyền môn khác, không có sư phụ hay giáo phái nào chỉ dạy, ông ấy chỉ đơn giản là một kiến trúc sư, tìm hiểu về phong thủy xây dựng dân dụng, với thái độ học tập nghiêm túc, ông ấy ngày càng hiểu biết nhiều hơn.

Nói tóm lại, Phan Nghĩa Thành là một cao thủ hàn lâm, có thể không có đủ thiên phú trong lĩnh vực này nhưng nhờ sự kiên trì bền bỉ, ông ấy cũng có những hiểu biết nhất định. Tất nhiên, nếu chăm học cũng là một loại tài năng thì chắc chắn ông ấy chính là một trong những người giỏi nhất.

Ưu điểm của các cao thủ khác mang tính cá nhân, còn ưu điểm của Phan Nghĩa Thành là không có khuyết điểm.

“Cháu vẫn còn trẻ đúng không?” Phan Nghĩa Thành nhìn sơ yếu lý lịch của cô rồi hỏi: “Sinh viên đại học à?”

Sở Thiên Lê thành thật trả lời: “Học trung học năm cuối ạ.”

Phan Nghĩa Thành ôn hoà nói: “Ồ, vậy cháu muốn học chuyên ngành gì? Hiện tại đã có mục tiêu chưa?”

“... Triết học Mác-Lênin ạ.”

“Triết học sao? Giống ta, cháu có thể đăng ký vào trường đại học của chúng ta đó.”

Khi Sở Thiên Lê đối mặt với vị giáo sư điềm tĩnh này, cô giãy giụa hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Có lẽ cháu sẽ không vượt qua được kỳ thi này...”

Phan Nghĩa Thành cười nói: “Sao có thể được? Điểm số của trường đại học ta đang công tác không cao như vậy, ít nhất cũng không cao bằng yêu cầu của trường đại học ta từng theo học!”

Sở Thiên Lê không chịu thua trước bói toán lại bị điểm thi đại học đánh bại: “...”

Bình thường Sở Thiên Lê có chút kiêu ngạo, chỉ vì cô là người bói toán giỏi nhất thế giới, không ngờ Phan Nghĩa Thành lại mở ra một con đường mới. Ông ấy so sánh việc xem bói với người thường, so sánh điểm thi đại học với người của giới huyền môn và đưa ra các tiêu chuẩn đánh giá mới.

Khi Sở Thiên Lê mới bước vào, cô mới biết Phan Nghĩa Thành bọn họ đã ra quyết định, cô sẽ không được chọn, cô không khỏi hỏi lại: “Vậy cháu được chọn là vì thành tích học tập của mình sao?”

“Thật ra không phải chỉ là vì cái này, nguyên nhân chủ yếu là cháu có thể không hiểu.” Phan Nghĩa Thành lục lọi một vòng, lấy ra một tập tài liệu quảng cáo dày cộm, giải thích: “Việc ta đang làm cũng giống như đấu thầu, cũng đã nói rằng có thể nộp sơ yếu lý lịch tập thể. Cháu nhìn vào sơ yếu lý lịch của hàng trăm người trong một giáo phái, còn các cháu chỉ có hai người, có phải hơi quá rồi không...”

Phan Nghĩa Thành vung vẩy tập giấy dày cộp trong tay, sau đó giơ bản lý lịch mỏng manh của Sở Thiên Lê lên, cười nói: “Không thể lừa tiền như vậy được, cháu hẳn là có đủ người rồi, ta không báo cáo với trường học cũng không được.”

Sở Thiên Lê bị ông ấy vạch trần, cô cắn răng cúi đầu: “Nhưng càng nhiều người, tiền chia được càng ít...”

Phan Nghĩa Thành: “Nhưng nhân số của cháu cũng không ra gì, sao chúng ta dám tùy tiện bỏ tiền vào được?”

Sở Thiên Lê chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Bởi vì dự án còn là bí mật, cho nên chúng ta không thể nắm chắc được chi tiết, tự nhiên sẽ có thiếu sót. Hiện tại ông cứ nói cho chúng cháu biết về yêu cầu cụ thể, chúng cháu sẽ quay về tổ chức lại nhân sự, mọi chuyện vẫn có thể thảo luận được.”

Trong mắt Sở Thiên Lê hiện lên một tia khôn ngoan, lúc này muốn chiến đấu đến chết, nhưng vẫn không chịu từ bỏ phần thưởng khổng lồ, còn thuyết phục được Phan Nghĩa Thành một cách chính đáng

Phan Nghĩa Thành thở dài: “Ta nói thật với cháu, lần này ta sẽ không chọn ai cả, cũng không chọn được người nào phù hợp hết.”

Sở Thiên Lê cả kinh nói: “Trong nội bộ đã ra quyết định rồi sao? Đấu giá cũng chỉ là mặt hình thức thôi ư?”

“Không, không, không, ta vẫn rất muốn tìm người, đây là lần đầu tiên ta tiêu nhiều tiền như vậy. Làm cố vấn nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nhìn thấy số tiền này...” Phan Nghĩa Thành nghiêm túc nói: “Nhưng bọn họ thật sự không thích hợp, bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần có tiền, nhất định sẽ có người ưu tú tới đây, nhưng thực ra là ta không tìm được người đó, cho nên có lẽ sẽ không được như ta mong đợi.”
id="id_Toc169869182" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận