Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 573

Chương 573Chương 573

Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng mà nói ra con số.

Hạ Thời Sâm rơi vào lặng thinh.

Một lát sau, Đàm Mộ Tinh hiếu kỳ hỏi: “Em hợp làm gì ạ?”

Hạ Thời Sâm nghe xong con số kếch xù này, kìm nén bão táp trong nội tâm. Với vẻ ngoài vững vàng điềm tĩnh, anh ấy nói: “Khuyên cậu nên làm từ thiện, có vẻ khá phù hợp.”

Không lâu sau, Dư Tân và Hạ Chính Hợp kịp thời đuổi tới, cắt ngang cuộc giao lưu về đầu tư này.

Trước những lời hỏi han ân cần từ các trưởng bối, hiển nhiên Đàm Mộ Tinh hết học hỏi kỹ xảo kiếm tiền của Hạ Thời Sâm. Hiện tại, lưng anh thẳng băng, đối đáp với thái độ kính cẩn, suốt buổi chưa một lần thư thả.

Dư Tân và Hạ Chính Hợp rất thân thiện, có điều Đàm Mộ Tinh lần đầu gặp ba mẹ Sở Thiên Lê nên khó tránh khỏi việc khép nép hoảng loạn, sợ mình nói linh tinh.

Ba mẹ thì bận hỏi thăm Đàm Mộ Tinh, Hạ Thời Sâm và Sở Thiên Lê thì trao đổi cạnh đó.

Hạ Thời Sâm nhìn chăm chú vào Đàm Mộ Tinh, biểu cảm vi diệu, nhỏ giọng nói: “Giờ anh đã hiểu một số ngôn luận trên mạng.”

Sở Thiên Lê chớp mắt: “Ngôn luận gì?”

“Bây giờ nuôi trẻ con như nuôi thú lạ của hiếm, ai có suy nghĩ kiểu này không phải người điên thì chính là người giàu.”

“?”

Hạ Thời Sâm cũng biết nhà họ Đàm giàu, nhưng anh ấy chưa rõ về khối tài sản ấy, chủ yếu do đánh giá qua giá trị của công ty niêm yết và kim ngạch tài sản thực tế là hai việc khác nhau. Anh ấy vừa mới băn khoăn về tương lai của Đàm Mộ Tinh, giờ lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của Sở Thiên Lê, nhíu mày nói: “Nghe xong chuyện này, không phải em nên bắt đầu nỗ lực hay sao?”

Mặt Sở Thiên Lê đầy ngạc nhiên: “Vì sao em phải nỗ lực?”

“Mặc dù đôi bên không để ý nhưng khó đảm bảo người nhà cậu ta không có suy nghĩ gì, nhất là với kiểu gia đình này. Họ rất quan trọng việc môn đăng hộ đối.” Hạ Thời Sâm nói đầy triết lý: “Ít nhất em phải có sự nghiệp cho riêng mình thì mới không bị người ngoài nói ra nói vào.”

Dĩ nhiên, huyền học cũng không thuộc hàng ngũ này, nên gây dựng sự nghiệp đến nơi đến chốn khác.

Trong mắt Hạ Thời Sâm, Sở Thiên Lê ở nhà là đồ ăn hại 100%, ngày nào cũng uốn mình đến biến dạng ngủ trên sô pha, ôm một đống bài Tarot đủ mọi màu sắc nghịch chơi, hễ rỗi rảnh là lại ngửa tay đòi tiền mua mấy thứ vớ vẩn. Cô mà tiếp xúc với giới chức nhà giàu nào đó là sẽ chẳng khác chi phim cung đấu, sống không nổi qua hai tập.

“Anh trai, anh lại nghĩ lung tung rồi đó.” Sở Thiên Lê cảm thán trước logic phức tạp của máy in tiền, nói tiếp: “Hơn nữa môn đăng hộ đối cũng không nên nằm ở sự nỗ lực của em mà.”

“Em không nỗ lực thì ai nỗ lực?”

“Dĩ nhiên là anh nỗ lực rồi!” Sở Thiên Lê nói đúng lý hợp tình: “Anh nỗ lực kiếm tiền cho gia đình, em nỗ lực tiêu tiền giúp Tinh Tinh, đây chẳng phải môn đăng hộ đối hay sao!?”

Hạ Thời Sâm: “?” Em quả là bậc thầy về logic nhỉ?

Hạ Thời Sâm lạnh lùng răn dạy: “Lâu lâu em cũng nên lo nghĩ cho hiện trạng nhàn nhã của mình!”

Sở Thiên Lê nhàn nhã xua tay: “Chỉ cần dời áp lực đi là em sẽ mãi mãi không lo âu.”

“???”

Mọi người trò chuyện một lát rồi tới bên bàn dùng cơm.

Trước bàn cơm, Đàm Mộ Tinh vừa lễ phép giao lưu với Dư Tân, Hạ Chính Hợp và Hạ Viễn Dương, vừa cẩn thận chú ý đến hành vi lẳng lặng gắp thức ăn cho mình của Sở Thiên Lê, có thể nói là kham không xuể, luống cuống tay chân.

Đàm Mộ Tinh đang trả lời câu hỏi của Dư Tân, thoáng thấy hành động nhỏ của Sở Thiên Lê thì vội vàng định duỗi tay ngăn lại, song vẫn không tránh khỏi việc được nhóc trẻ trâu cho ăn.

Sở Thiên Lê trông ngóng nhìn anh: “Tinh Tinh ăn nhiều chút, anh xem anh gầy luôn rồi.”

Hai người trở về từ hải ngoại nguy hiểm bốn bề, sau này Đàm Mộ Tinh không cần phải giơ đao múa kiếm nữa. Sở Thiên Lê cứ thế xếp lại kế hoạch nuôi béo gấu trắng lớn vào lịch trình hàng ngày lần nữa, muốn bổ sung những gì Tinh Tinh đã vứt bỏ.
id="id_Toc169869480" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận