Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 528

Chương 528Chương 528

“Giáo sư Phan đã đi thương lượng với Mondson, điều tra đám kẻ tập kích đến từ đâu.”

Nước H đất rộng người thưa, không chừng còn có người cố ý vượt biên, tới quấy nhiễu việc thăm dò di tích. Đương nhiên, phía Trung Quốc cũng từng nghi ngờ Mondson vừa ăn cắp vừa la làng, chỉ là chìa khóa bị mất đó vốn thuộc về bọn họ, nên có vẻ như cũng không cần thiết.

Tu Tại Uyên bình tĩnh nói: “Nếu như chìa khóa di tích hoàn toàn bị mất, vậy nhất định phải mở được cửa trong vòng bảy ngày, nếu không sẽ không có cơ hội lần sau.”

Kiều và viên đá rune đã bị người ta cướp đi, khó nói được rằng khi nào mới có thể tìm được, nếu trong vòng bảy ngày này không thể mở di tích được, thì có lẽ cho dù tìm đủ chìa khóa cũng không kịp.

Sở Thiên Lê vừa bấm ngón tay, vừa suy nghĩ rồi nói: “Vấn đề là có bảy lỗ khóa, hiện tại đặt hết tất cả chìa khóa, cũng vẫn còn lại một lỗ.”

Quả cầu pha lê được đặt trên cột đá ở trước cánh Cổng chân lý, sau khi đặt nó đặt thành công, mọi người nhìn thấy được bàn Thất Tinh liên châu, đồng thời còn có bảy cái lỗ khóa. Mặc dù đặt sáu cái chìa khóa còn lại xong, tính như thế nào cũng đều thiếu một viên châu, không biết đến tột cùng là xảy ra sai lầm ở điểm nào.

Sở Thiên Lê muốn tìm tòi nghiên cứu lỗ khóa cuối cùng, nhưng bất đắc dĩ là cô cứ bấm tay bói toán việc này lại đau đầu, cảm giác hình ảnh ở lối đi thông đạo đã lưu lại dấu ấn cả đời cho cô, luôn cản trở cô sử dụng năng lực quen thuộc mình.

Đàm Mộ Tinh nhìn ra sự khác thường của cô, sắc mặt anh không khỏi lộ vẻ sầu lo: “Lại đau sao?”

Tu Tại Uyên: “Văn tự và đồ án trong thông đạo ngày hôm qua có lẽ sẽ có tác dụng điểm hóa.”

“Điểm hóa?”

“Đúng vậy, có người muốn dùng con đường đó để khai sáng cho chúng ta, chỉ là chúng ta chưa thể hiểu thấu.”

Cơ duyên chưa tới, điểm hóa cũng vô dụng. Cơ duyên vừa qua, thì duyên liền diệt. Chuyện bọn họ suy luận việc di tích sẽ đau đầu, có lẽ là vì trình độ của bọn họ còn chưa đủ.

“Lúc tôi đặt chìa khóa đã thấy không ít pháp quyết của đạo giáo.” Tu Tại Uyên nói, “Vừa có khẩu quyết để dạy người, cũng có pháp trận dùng để làm tổn thương người, xem ra người tạo ra nó rất mâu thuẫn.”

Theo lý mà nói, chuông Tam Thanh là thứ mà nhân vật cấp sư tổ của các phái truyền lại, nếu bọn họ biết người thừa kế sẽ đến, ít nhiều cũng sẽ đối xử tử tế với hậu bối mới đúng, nhưng các loại cơ quan hung ác lại không nương tay chút nào.

“Nếu năng lực không đủ, thì không thể mở ra sao?” Sở Thiên Lê xoa xoa huyệt thái dương để giảm đau, cô lại lấy la bàn ra từ trong túi của Đàm Mộ Tinh, tìm kiếm lối vào điểm đặt chìa khóa, “Nếu hiện tại đã có bốn viên châu, vậy thì lại gom thêm một cái là năm viên đi.”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt nói: “Hôm nay phải đặt sao?”

Kế hoạch ban đầu của mọi người là ngày mai hoàn thành việc đặt la bàn và bài Tarot, nhưng không ngờ chạng vạng tối lại xảy ra chuyện đánh lén ngoài ý muốn.

Hôm nay không rõ tung tích của Kiều, cho thấy rằng lúc sau sẽ càng ngày càng nguy hiểm, có lẽ việc đặt chìa khóa lại càng không thuận lợi.

“Đến cũng đã đến rồi.” Sở Thiên Lê cầm la bàn, cúi đầu xác định phương hướng, lại nói, “Năm trăm năm thi đại học ba trăm năm thi thử, dù sao cũng phải xem kho đề mà sư tổ để lại.”

Liễu Quân nghe nói cô muốn đặt chìa khóa, anh ấy cúi đầu nhìn thời gian, nói: “Đội hỗ trợ sẽ phải mất một thời gian nữa mới đến được, hôm nay có thể đi xem thử trước, không bắt buộc phải đặt thành công.”

“Hiện tại đi vào có lẽ sẽ không thích hợp.” Nhân viên ở cứ điểm giải thích, “Sắc trời quá tối, ánh sáng bên trong rất kém, ban ngày dọn dẹp xong đi vào một chuyến, mở thiết bị chiếu sáng cũng không thể thấy rõ.”

“Chúng tôi nghi ngờ vật liệu của vách đá rất đặc biệt, có lẽ có tác dụng hấp thụ ánh sáng.”
id="id_Toc169869435" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận