Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 249

Chương 249Chương 249

Bên trong nhà, Mặc Khả Đàm nhấp một ngụm trà nóng, ông ta ngước mắt lên nhìn xung quanh, khách sáo nói: “Càn Sơn nổi tiếng nhất Đế Đô, nhưng các người vẫn nguyện ý cho ông lão này một chút tình mọn, thật sự rất cảm kích.”

Những người khác vội vàng nói: “Nào có nào có, trước đây Mặc đại sư đã giúp đỡ rất nhiều, chuyện này tính là gì đâu!”

“Nhưng việc mà ngài nhờ, có chút khó giải quyết...”

“Việc mà Mặc đại sư nhờ có khó giải quyết cũng phải giúp!”

“... Chủ yếu là gia thế xuất thân của cô gái kia không nhỏ, chúng ta cũng không thể gây ra quá nhiều rắc rối.”

Mặc Khả Đàm bình tĩnh nói: “Tôi hiểu chư vị đều có lo lắng, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, chưa nói đến tôi và cô ấy còn có chung nguồn gốc, thứ cô ấy học hẳn là tử vi Hạo Môn của chúng ta, chỉ là trò chuyện giữa tiền bối và hậu bối mà thôi.”

“Ngài chắc chắn chỉ là nói chuyện thôi sao?” Những người xung quanh tràn đầy nghi ngờ, bọn họ cũng không ngốc, nhà họ Hạ dường như đã gọi cảnh sát, chuyện này nghe thế nào cũng đều rất kỳ lạ.

Mặc Khả Đàm biết bọn họ không dám mạo hiểm, cho nên chỉ điểm: “Nếu sợ gặp phiền toái, chỉ cần giúp lão phu một chút là được rồi, không cần ra mặt, chỉ cần giúp đỡ chút thôi.”

“Hãy giúp tôi đưa cô ấy đến đây, tôi và cô ấy tâm sự, đảm bảo không có gì xảy ra.”

“Được rồi.” Những người khác nhìn trái phải, họ lộ vẻ mặt khó xử: “... Nếu ngài đã nói như vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ.”

Có người ngập ngừng nói: “Nhưng nói thật, đại sư, ngài không thiếu thứ gì, sao đột nhiên lại nhớ tới đi tìm cô ấy?”

Nhóm người này hoàn toàn không hiểu Mặc Khả Đàm, Mặc đại sư đã có danh tiếng địa vị, thậm chí còn trở thành người đứng đầu Hạo Môn, tại sao ông ta lại đột nhiên tìm kiếm một hậu bối đồng môn?

Ánh mắt Mặc Khả Đàm thâm trầm, ông ta suy nghĩ vài giây, kéo khóe miệng, hỏi ngược lại: “Tôi không thiếu thứ gì sao?”

“Không phải sao? Ngài còn thiếu cái gì nữa?”

Mặc Khả Đàm khẽ mở miệng, đang định trả lời, nhưng lại ho dữ dội, giống như một cái ống bễ già nua, hoàn toàn không thể dừng lại.

Những người xung quanh thấy thế thì bị dọa sợ, họ vội vàng mang trà và nước đến, quên mất chủ đề vừa rồi.

Ở trường, Sở Thiên Lê trải qua một cuộc sống yên bình. Năm thứ ba phổ thông học hành khá bận rộn, trong thời gian rảnh rỗi sau khi học, cô lập tức đi nghiên cứu Red Crystal Tarot và la bàn, có thể nói một chút thời gian cũng không lãng phí.

Thỉnh thoảng cô cảm giác cuộc sống của mình ngày càng dài ra, trạng thái mỗi phút mỗi giây đều được sắp xếp này khiến cô cảm thấy như một ngày là vô tận.

Thứ bảy, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đã kết thúc buổi học bù, hai người cùng nhau đi ra ngoài, chuẩn bị bắt xe về nhà.

Sở Thiên Lê mang theo một chiếc cặp học sinh nặng nề, suýt chút nữa là bị cuộc sống đè chết, cô không khỏi thở dài: “Hóa ra sống sót cũng mệt mỏi.”

“Nhưng mệt mỏi cũng sẽ có thu hoạch mà?” Đàm Mộ Tinh mỉm cười nói: “Muốn đi ăn kem không?”

Sở Thiên Lê lập tức quên đi phiền não của mình, ánh mắt sáng lên, cô đáp: “Muốn!”

Khâu Tình Không đang chuẩn bị đi du học, trường đại học mục tiêu của Hạ Thời Sâm cao hơn, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh chỉ có thể học cùng lớp vào buổi học bù cuối tuần.

Vào thứ bảy, cổng trường trống vắng, hai người cùng đến góc đường mua kem ốc quế. Họ vừa gọi món xong tại quầy, ngay khi quay đầu lại đã thấy cửa hàng chật ních người, ngay cả nhân viên bán hàng cũng ngạc nhiên.

Căn phòng đột nhiên tối om, hoàn toàn khác với lúc bước vào.

Những người đàn ông được huấn luyện bài bản, ăn mặc thống nhất cùng nhau chen vào, bọn họ trực tiếp kiểm soát cửa tiệm, nhưng thái độ của họ khá lịch sự, trịnh trọng nói: “Sở đại sư, phiền chút thời gian của ngài, ngài có thể đi cùng chúng tôi một chuyến không?”

Mặc dù người đứng đầu nói chuyện miễn cưỡng lịch sự, nhưng mọi người đều cảm thấy người này không có ý tốt.
id="id_Toc169869157" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận