Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 239

Chương 239Chương 239

“Cũng đúng...” Vẻ mặt Lưu Khải Gia lộ vẻ tiếc nuối, anh ta nói thăm dò: “Còn chuyện la bàn thì sao?”

“Chuyện này tôi muốn suy nghĩ một chút, cụ thể phải xem trả thù lao có đáng giá hay không.” Hạ Thời Sâm tùy ý nhìn vào thời gian ngày tháng một chút: “Hai ngày nữa chúng ta hãy gặp lại đi, mang theo mức giá của các người đến đây, tôi không làm ăn mua bán lỗ vốn.”

“... Được.” Lưu Khải Gia không ngờ là Hạ Thời Sâm lại suy nghĩ chặt chẽ như vậy, tâm trạng anh ta phức tạp, nói: “Cậu không giống học sinh cấp ba.”

Hạ Thời Sâm vốn không giống học sinh ở trường, cậu ấy vừa chín chắn vừa đa mưu túc trí, chỉ là trò chuyện đơn giản cũng rất lợi hại.

Hạ Thời Sâm nói giễu cợt: “Nếu như ngu ngốc như em ấy thì khoảng thời gian này có thể sống được sao?”

Lưu Khải Gia nghe vậy thì yên lòng, Hạ Thời Sâm còn muốn sống ở nhà họ Hạ, lo lắng quá nhiều ngược lại là bình thường, đồng ý ngay mới là kỳ lạ.

Hai người bàn xong thời gian gặp mặt lần tới, sau đò chào tạm biệt ở cửa quán ăn, tự mình tính toán công việc tiếp theo.

Hạ Thời Sâm tắt thu âm trong điện thoại di động đi, sau đó lại gọi điện thoại với người nhà, hỏi thăm tình hình gần đây của mọi người trong nhà.

“Em ấy đã trở về rồi sao?” Hạ Thời Sâm nói nói: “Mẹ, vậy gần đây mẹ phải để ý xem em ấy làm bài tập đi, đừng để cho em ấy chạy ra ngoài.”

“Con thế nào á? Con sống ở chỗ này rất tốt, chẳng có chuyện gì, hai ngày nữa con sẽ trở về.”

Cũng không lâu sau, Hạ Thời Sâm và Lưu Khải Gia lại gặp mặt lần nữa, Lưu Khải Gia đưa mức giá đến, thậm chí còn có hợp đồng kỹ càng. Bởi vì giao dịch la bàn là việc không thể lộ ra ngoài, cho nên trên hợp đồng đã chỉnh sửa thành từ ngữ phù hợp, giá cả cũng không thay đổi.

Hạ Thời Sâm xem điều khoản nhanh như gió, cậu ấy nhận xét: “Giá cả không tệ.”

“Vậy...”

“Có thể.” Hạ Thời Sâm thu bản hợp đồng lại, gật đầu chắc chắn: “Tôi hiểu rồi.”

Lưu Khải Gia thấy Hạ Thời Sâm bị tiền tài làm rung động, cuối cùng anh ta cũng thở phào một hơi, phát hiện người này chỉ biết tới lợi ích.

Hai người ăn khớp với nhau, lại trò chuyện đến hình dáng la bàn, xem như là đã xong hết mọi chuyện, nói chuyện đơn giản rồi đi ra ngoài.

Địa điểm hôm nay là Hạ Thời Sâm quyết định, lại là đoạn đường không tiện đón xe. Ở góc đường, xe con tới đón Hạ Thời Sâm đã đến, nhưng mà Lưu Khải Gia còn chậm chạp không bắt được xe.

“Đại sư cũng phải ngồi xe sao?” Hạ Thời Sâm cười nói: “Nếu không thì tôi sẽ đưa anh đi nhờ một đoạn đường.”

Lưu Khải Gia luôn cảm thấy Hạ Thời Sâm nói chuyện rất châm chọc khiêu khích, vô cùng quái gở, có thể là vì người này không có ấn tượng tốt với huyền học. Nhưng hiện tại hai người vẫn phải liên lạc, hơn nữa đối phương cũng xem như là có ý tốt, cho nên không tiện trở mặt.

Lưu Khải Gia thật sự không tìm thấy xe, anh ta thấp giọng nói: “Được, vậy thì làm phiền cậu rồi, đưa tôi đến đoạn đường có xe là được.”

Hàng phía trước của xe con có tài xế chuyên phụ trách lái xe, Hạ Thời Sâm ngồi cùng Lưu Khải Gia ở hàng sau, hai người đã thảo luận xong nên nhìn nhau không nói gì, cả hai ăn ý không nói hơn nửa câu.

Sau khi xe khởi động, Hạ Thời Sâm im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Đại sư, có phải bình thường các người học những thứ này cũng có rất nhiều việc hay không. Khi đi ra ngoài một chuyến vẫn phải nhìn bầu trời, tính ra có tai họa thì cũng không dám ra ngoài, dù sao thì cả người cũng đều có bệnh.”

“Có phải cậu căm ghét cô ta hơi nhiều không...” Lưu Khải Gia xấu hổ nói: “Thật ra không phải mỗi ngày tôi đều tính toán, chỉ có thể coi được chuyện trong một thời gian ngắn, hơn nữa không chắc chắn sẽ linh nghiệm, tính toán không bỏ sót thì không phải là người nữa rồi.”

Hạ Thời Sâm liếc nhìn anh ta một cái, giọng nói lạnh lùng: “Nhưng làm sao tôi lại không thấy em ấy tính sai nhỉ?”

“...” Lưu Khải Gia bị làm bại tướng dưới tay Sở Thiên Lê, anh ta nghe vậy thì ngượng ngùng tại chỗ, đột nhiên nói không ra lời.
id="id_Toc169869147" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận