Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 532

Chương 532Chương 532

Anh ngồi sang bên cạnh một chút, muốn mượn việc này che giấu nhịp tim đang đập như trống, nhưng lại không giấu được cái tai đang đỏ lên, buồn bực nói: “Tớ cũng sẽ không để ý tới cậu một phút.”

Sở Thiên Lê phát hiện anh quay lưng lại, cô cũng nằm xuống, hận không thể lăn lộn trên mặt đất, nói một cách đáng thương: “Tinh Tinh lại đây ngồi đi, cậu nằm với tớ một lát...”

Đàm Mộ Tinh nghe thấy cô chơi xấu: “... Còn chưa tới một phút đâu.”

“Đến đây, đến đây, nằm cùng tớ!” Sở Thiên Lê vừa giương mắt nhìn anh, vừa lấy bàn tay vỗ mặt đất, điên cuồng ám chỉ muốn anh nằm xuống đây, giống như con hải cẩu nhỏ sinh động.

Đàm Mộ Tinh nghe thấy cô còn dùng tới cả điệp từ, anh quay đầu liếc cô một cái, nhắc nhở: “Cậu nên ngồi dậy ăn cơm.”

Sở Thiên Lê nằm thẳng trên bản đồ huỳnh quang, rõ ràng là không muốn ăn uống đàng hoàng.

“Lại đây đi mà, cậu lại đây nằm, tớ lập tức ăn cơm!”

“...”

Từ trước đến nay Sở Thiên Lê vẫn luôn biết cách mè nheo, cô còn cò kè mặc cả với Đàm Mộ Tinh, cuối cùng đã lừa được anh.

Sở Thiên Lê vội vàng vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Nằm ở đây, nằm ở đây!”

Đàm Mộ Tinh không rõ vì sao mình lại ngồi xuống đó, rồi nằm xuống dựa theo chỉ thị của cô, một giây sau liền hiểu được nguyên nhân tại sao cô lại cố chấp như thế.

Khe hở trên đỉnh bị phá vỡ nối liền với bầu trời, dưới bầu trời sao mênh mông bát ngát, ẩn chứa ánh hào quang như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối, chùm sáng nhẹ nhàng bồng bềnh đan xen lại với nhau, giống như những cây rong biển mềm mại nhảy múa dưới đáy biển, làm nổi bật những ngôi sao trải rộng khắp màn đêm.

“Đây là...” Đàm Mộ Tinh rung động bởi hình ảnh tươi đẹp trước mắt, thử hỏi, “Cực quang?”

“Đúng vậy, nhưng còn chưa chính thức bắt đầu, hiện tại chỉ có một chút.” Sở Thiên Lê ngồi bên cạnh anh ăn cơm, cô ngửa đầu nhìn chùm sáng xinh đẹp, xúc động nói, “Không biết là bao nhiêu năm trước, sư tổ của Hạo Môn ngồi dưới bầu trời, khung cảnh lúc đó cũng tương tự như chúng ta.”

La bàn là tín vật của Tử Vi Hạo Môn, chắc hẳn nơi này cũng là thứ sư tổ để lại.

Ở trong nước, ít có địa phương có thể nhìn thấy cực quang thực sự, thông thường chỉ là những đám mây dạ quang ở vĩ độ cao, cũng không biết cảm tưởng của sư tổ khi đi nơi đất khách quê người và nhìn thấy cảnh này như thế nào.

Bầu trời đêm thơ mộng quy tụ hàng nghìn ngôi sao, thiên nhiên thần bí khó lường khoác lên chúng sinh ánh sáng chói lọi.

Sở Thiên Lê ăn cơm xong, cô thu dọn hộp cơm rồi đặt sang một bên, nằm tựa vào Đàm Mộ Tinh, thưởng thức cảnh đẹp phía trên.

Trong màn đêm, từng sợi lụa mỏng màu xanh lục xuất hiện càng ngày càng nhiều, mép viền là những đường viền xanh tím, dệt thành tấm lưới ánh sáng đẹp say lòng người.

Hai người im lặng mà nằm, nghênh đón sự bình tĩnh đã mất từ lâu.

Đàm Mộ Tinh cảm giác bả vai của cô đang tựa vào người mình, bọn họ cùng nhau nhìn chăm chú vào những tia ánh sáng đang chuyển động, nghênh đón những ngôi sao đến từ vũ trụ xa xôi.

“Thật ra trước khi Tinh Tinh tiến vào, tớ còn bói toán ở chỗ này, muốn biết chuyện di tích.” Sở Thiên Lê lo lắng về chuyện Thất Tinh liên châu, cùng với bí mật của di tích, còn bớt chút thời gian để bói toán tìm tòi nghiên cứu.

“Có kết quả gì không?”

“Hình như đã nói gì đó, lại giống như chưa nói gì cả, chỉ muốn tớ chú ý đến quá trình.”

Lượng tin tức mà mỗi người thu được khi bói toán là khác nhau, cô không thể biết chính xác được kết quả, cũng không nhất định là quá trình xem bói xảy ra sai lầm, có lẽ là việc này vượt qua trí tưởng tượng của cô.

Quá khứ luôn dễ tính hơn tương lai, nguyên nhân là do người hiện tại có thể thông qua các sự kiện và lịch sử để hiểu rõ quá khứ, nhưng dù suy luận thế nào cũng không thể chạm tới tương lai còn chưa đến, chỉ có thể dùng đôi câu vài lời để miêu tả.
id="id_Toc169869439" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận