Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 313

Chương 313Chương 313

“Nhưng cuối cùng mọi người đều sẽ quên mất nơi này...” Cậu bé cúi đầu, đá những viên đá trên mặt đất, lẩm bẩm: “Tuy rằng sau này em nhất định sẽ quay lại đây, nhưng thực ra chưa chắc em sẽ nhớ được những kỷ niệm ấy.”

“Thần núi và pháp sư đều đã bị quên lãng.” Cậu bé xòe tay ra.

Sở Thiên Lê: “Em còn cho rằng chị là pháp sư sao?”

Cậu bé liếc nhìn cô, cúi đầu thấp giọng nói: “Vâng ạ.”

“Tuy rằng chị không biết thần núi nghĩ như thế nào, nhưng nếu em càng ngày trở nên càng tốt, quên chị cũng không sao cả.” Sở Thiên Lê suy nghĩ mất vài giây, mỉm cười nói: “Chị hi vọng mọi người đều sẽ sống thật tốt, hơn nữa nhiệm vụ của chị đã kết thúc rồi.”

Bây giờ người hỏi đã đi đúng hướng, nhà chiêm tinh không còn cần thiết phải có mặt ở đây nữa.

Thằng bé có chút choáng váng.

Cậu bó do dự hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “... Em sẽ không bao giờ quên.”

“Cái gì?”

Cậu bé bẽn lẽn quay đi, nhanh chóng chạy về nhà mà không ngoảnh lại, không tiếp tục nói chuyện với họ nữa.

Ba Đồ có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại bỏ chạy vậy? Còn chạy khá nhanh đấy?”

Cậu bé đột nhiên cảm thấy xấu hổ, dần biến mất ở ngã tư.

Nhóm người cũng không ở lại trong thôn quá lâu, sau khi nói chuyện với cậu bé, họ đi theo lộ trình ban đầu trở về trạm làm việc. Vài ngày nữa thôn sẽ đón nhân viên mới để bàn chi tiết về việc di dời.

Ba Đồ vừa đi trên đường vừa thở dài: “Những lời cậu bé kia vừa nói khiến tôi thật muốn quay lại nhìn xem. Trước đây tôi đã từng sống ở một nơi tương tự, nhưng bây giờ tôi gần như không còn ký ức gì về nó nữa.

Sau khi rời khỏi thôn, Sở Thiên Lê trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, cô cùng Đàm Mộ Tinh cùng đi ở phía sau đội ngũ, chậm rãi đóng vai người bám đuôi.

Đàm Mộ Tinh nhận thấy cô có gì đó kỳ lạ, tỏ vẻ lo lắng: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Sở Thiên Lê trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, cô nhìn bạn cùng bàn, lạnh lùng nói: “Đột nhiên tớ vừa nảy ra một ý tưởng, thật ra nếu trên đời có thần linh cũng rất tốt.”

Đàm Mộ Tinh tò mò hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì thần linh không phạm sai lầm, nếu cậu thực sự có thể nghe được ý muốn của thần linh thì cậu sẽ không cần phải lo lắng nữa. Mọi việc sẽ được sắp xếp thật hợp lý.” Sở Thiên Lê nghiêng đầu nói: “Nhưng nếu cậu chỉ là một con người, cậu sẽ không thể chắc chắn được, chủ yếu là vì cậu không đủ tốt.”

Nếu là thần linh, cô sẽ không bị lời nói của cậu bé kia ảnh hưởng, cũng sẽ không bị các loại cảm xúc ảnh hưởng tới lí trí của mình.

Sở Thiên Lê bất đắc dĩ gãi đầu: “Ồ, vậy thì tớ vẫn không thể làm thần linh hay pháp sư, tớ có quá nhiều vấn đề.”

Đàm Mộ Tinh: “Nhưng tớ nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.”

Sở Thiên Lê khó hiểu nhìn cậu.

Đàm Mộ Tinh mỉm cười: “Mặc dù cậu gặp một số vấn đề nhỏ nhưng vẫn luôn cố gắng hết sức để mong mọi người đều được mạnh khoẻ, bình an. Điều này chẳng phải càng quý giá hơn sao?”

“Những gì thần linh có thể làm không phải quá thần kỳ, chỉ có những gì con người có thể làm mới là thần kỳ. Tớ nghĩ bà Saren cũng hiểu.” Đàm Mộ Tinh nghiêm túc nói: “Cả bà ấy và những người trong làng sẽ không phát hiện ra rằng cậu có thể bói toán, còn nữa, tớ chỉ tin tưởng mỗi mình cậu, nhưng tớ luôn cảm thấy điều gì đó khác trước khi tớ sẵn sàng tin vào điều đó.”

Đàm Mộ Tinh không nghĩ rằng Saren và những người khác sẽ mù quáng đi theo Sở Thiên Lê, giống như khi Ba Đồ nói cô là pháp sư để mọi người tiến vào trong làng, bà Saren không tin còn cho rằng bọn họ đang nói dối.

Nhất định bà ta còn có nguyên nhân khác, giống như trên đời có nhiều thầy bói như vậy, bà Saren chỉ là tin tưởng cô.

Sở Thiên Lê không ngờ cậu sẽ nói ra những lời này, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cô vốn dĩ là người có tài hùng biện, bây giờ lại vụng về không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
id="id_Toc169869220" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận