Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 554

Chương 554Chương 554

Đàm Mộ Tinh bất đắc dĩ nói.

“Khi mà tớ may quần áo cũng không nghĩ đến việc bây giờ cậu sẽ mặc.” Nhiệt độ ở nước H khá thấp nên mặc dù cô đã mặc áo khoác dày nhưng vẫn còn sợ là phong phanh quá.

“Lái xe đi cũng không lạnh đâu.”

Sở Thiên Lê cúi đầu nhìn quanh rồi nói thẳng.

“Hơn nữa bây giờ tinh thần của tớ tốt một cách khó hiểu.”

Ở dưới nước Sở Thiên Lê đã dựa vào bức bích họa để bói toán, không chỉ cô không bị chết đuối mà còn mà còn cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh. Các bác sĩ cho rằng khi đó cô đang rơi vào trạng thái thả lỏng và không vùng vẫy nhiều nên không gây áp lực cho cơ thể, ngược lại như vậy còn có thể vượt qua cửa ải khó khăn.

“Sau khi quay về...”

Ánh mắt của Đàm Mộ Tinh trôi đi, anh cúi đầu ngập ngừng rồi cuối cùng lấy hết can đảm úp mở nói.

“Tớ sẽ may cho cậu một cái áo khoác mùa đông.”

Sở Thiên Lê lẩm bẩm: “Tinh Tinh keo kiệt quá, chỉ may một cái thôi sao?”

“Vậy cậu muốn mấy cái?”

Anh lén nhìn cô, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói những chuyện tương tự như vậy nên đột nhiên anh cảm thấy bối rối, anh thì thầm: “... Tớ may quần áo cho cậu mãi cũng được.”

“Mãi là bao lâu?”

“Sau này mỗi năm tớ đều may.”

Sở Thiên Lê giật mình.

Đàm Mộ Tinh ngây người nhìn cô sau đó không hiểu sao lại luống cuống, anh vội vàng giải thích.

“Tất nhiên là cậu không cần phải mặc hết, cậu có thể chọn những thứ cậu thích chứ tớ không có ý ép cậu phải nhận hết...”

Đàm Mộ Tinh sợ cô sẽ cảm thấy áp lực, sợ cô cảm thấy giống như đang bị anh ép phải mặc quần áo do anh may.

“Vậy nếu không thì hằng năm mỗi quý tớ sẽ may vậy? Nếu không thì làm sao cậu có quần áo để mặc?”

Sở Thiên Lê vênh váo tự đắc: “Sau khi quay về Tinh Tinh phải vẽ ra một tập tranh thiết kế, tớ sẽ xem thử xem mỗi quý sẽ có mẫu quần áo mới nào!” “Ơ!?’

Sở Thiên Lê tủi thân rên rỉ: “Nhà Tomoyo người ta may rất nhiều quần áo, nhưng Tomoyo của tớ chỉ may cho tớ có một cái thôi cho nên tớ không có quần áo để mặc...”

“... Nhưng mà tớ may không đẹp, tớ cứ cảm thấy không thể tặng đi được.” “Tớ không quan tâm! Tớ muốn cậu may cho tớ!”

Đàm Mộ Tinh nghe thấy cô đang cố tình gây sự nhưng cuối cùng anh không thể nhịn cười nổi. Anh bước xuống một bậc thang rồi chủ động đưa tay về phía cô, ánh mắt anh rất dịu dàng.

“Vậy được rồi, sau này hằng năm vào mỗi quý thì tớ đều sẽ may quần áo cho cậu.”

Vẻ mặt dịu dàng của anh càng lúc càng nổi bật hơn nền tuyết trắng mịn.

“Vẫn còn tạm được.”

Sở Thiên Lê nắm lấy bàn tay của anh, sau đó họ cùng nhau đi đến trạm xe ở phía xa.

Trong một không gian đầy tuyết có mây đang trôi bồng bềnh. Khu vực xung quanh di tích đang có trọng binh canh giữ, nơi này cách xa trung tâm thành phố và là một vùng hoang vu bằng phẳng độc lập, chỉ có các máy trạm nằm ở đó để phục vụ cho việc tìm tòi nghiên cứu. Bây giờ các khu vực xung quanh đó đã bị phong tỏa và dựng rào chắn bao quanh, thường xuyên có binh sĩ mặc quân phục đi qua đi lại để canh gác.

Hành lang của khu di tích nằm ở khu vực trung tâm, không chỉ có Albert đang đứng đợi ở cổng mà còn có nhân viên an ninh được trang bị súng thật đạn thật nữa.

Khi nhìn thấy Sở Thiên Lê vẫn bình an vô sự thì Albert đã thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ấy lại nhìn Đàm Mộ Tinh đang nắm tay Sở Thiên Lê rồi nói. “Q đang ở trong phòng khách.”

Phía Trung Quốc chưa nêu vấn đề đóng cửa khu di tích với Mondson cho nên đối phương lầm tưởng rằng đây là lần phá giải thứ bảy.

Mấy người của Kiều bị bắt khi đang đặt đá Như Ân cộng thêm việc đột nhiên Lin gây chia rẽ nội bộ, chuyện này dẫn đến việc người dưới quyền Mondson rời đi nên trước mắt trong lĩnh vực khoa học huyền bí thì chỉ còn có mình Albert.
id="id_Toc169869461" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận