Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 538

Chương 538Chương 538

“Có người cho rằng, ban đầu thượng đế có ý định ban cho Adam và Eva trái cây thiện và ác, nhưng họ phải đợi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ rải rác tình yêu thương trên trái đất thì mới được ăn, nhưng họ đã ăn trái cây đó trước mà không chờ đợi công việc của họ kết thúc. Ăn trái cây thiện ác cho họ quyền phán xét, và họ quá nóng lòng muốn có quyền phán xét nên sa vào tội lỗi.”

Sở Thiên Lê nhẹ nhàng nói: “Người dễ dàng phán xét người khác là có tội, bởi vì họ làm chút điều tốt thì tự cho mình là đang làm việc thiện, còn người khác thì phạm một sai lầm nhỏ thôi cũng bị phán xét là ác, không có lòng yêu thương chân chính, bất kỳ phán xét nào cũng là tự bảo vệ chính mình, thế thì càng ác hơn.”

Đàm Mộ Tinh như có điều suy nghĩ: “Thì ra là thế.”

“Chẳng qua đây đều là thảo luận nội bộ giữa những người theo chủ nghĩa thần giáo.” Sở Thiên Lê quan sát quả cầu pha lê và cột đá, sau đó cô bước đến cánh cửa chân lý, dứt khoát lưu loát nói: “Nếu dùng thuyết vô thần, thì đó chính là ít phán xét người khác hơn và quản lý bản thân mình tốt hơn!”

Hai người ngồi xổm trước cánh cửa chân lý và bắt đầu nghiên cứu Thất Tinh liên châu, hiện tại đã có năm viên hạt châu, bao gồm cả lá bài tarot, tính ra là sáu hạt, nhưng vẫn còn thiếu một hạt chẳng biết đang ở đâu.

Sở Thiên Lê cẩn thận giải thích những ký hiệu gần cánh cửa chân lý, chẳng bao lâu sau, cô lại cảm thấy đau đầu, lắc đầu thật mạnh, cố gắng giữ vững tinh thần muốn loại bỏ cảm giác dùng não bộ quá mức.

Đàm Mộ Tinh lo lắng nói: “Cậu vẫn rất khó chịu sao?”

Mỗi lần cô bói quẻ di tích, dường như đều đặc biệt khó khăn.

Lượng thông tin trong di tích quá nhiều và có tác động lớn đến những người nhạy cảm.

“Ai, quả nhiên máy tính hiện đại vẫn không thể tính toán được các chương trình trong tương lai, máy chủ chắc chắn sẽ quá nóng.” Sở Thiên Lê thở dài một tiếng, nức nở nói, “Ô ô nhưng tớ đã có sức mạnh bói toán mạnh nhất thế giới rồi, nhất định phải dựa vào tớ để suy diễn, những người khác càng không được...”

Đàm Mộ Tinh đối mặt với hiện trường Versailles của cô: “...?”

Sở Thiên Lê nói xong, tiếp tục chăm chỉ thiền định trước cánh cửa chân lý, ngồi xổm cho đến khi hai chân đều đã cảm thấy tê dại, lúc này mới đứng dậy để giải tỏa sự cứng đờ trong cơ thể.

“Tớ luôn cảm thấy di tích này còn chưa hoàn chỉnh.” Sở Thiên Lê nhìn từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: “Thông tin trên cửa không đầy đủ, hơn nữa dấu vết để lại đều thuộc các thời đại khác nhau.”

Cẩn thận nghĩ lại thì sáu vị trí chìa khóa đầu tiên không phải hoàn thành cùng một lúc, chắc chắn đã có người đến đây hàng trăm năm trước, nhưng chúng nó đều bị quy vào hệ thống Thất Tinh liên châu, cho nên nhất định phải có thiết bị nào đó mới có thể che đậy được mới đúng.

Khi đó mọi người tìm được bảy chiếc chìa khóa, lại nhìn thấy những lỗ rãnh của Thất Tinh liên châu, kết luận sơ bộ là mỗi chiếc chìa khóa tương ứng với một cái lỗ, nhất định có thể mở được di tích ra. Tuy nhiên, bọn họ chưa bao giờ tìm hiểu lý do xây dựng di tích là gì, và bọn họ thậm chí còn không chắc chắn liệu di tích có hoàn chỉnh hay không.

Cơ quan đặt ở mỗi một chìa khóa đều có thể khôi phục được, Mai Như Cảnh và những người khác đã hoàn thành thử nghiệm, sáu trụ cọc hoa mai vẫn có thể sử dụng được, nhưng Thất Tinh liên châu dường như phải mất bảy ngày để thiết lập lại.

“Di tích còn chưa hoàn thiện sao?” Đàm Mộ Tinh ngơ ngác hỏi: “Nhưng khi tới đây, tớ đã rất ngạc nhiên. Rõ ràng các cậu nói người xây dựng là người ở các thời đại khác nhau, nhưng tớ cảm thấy phong cách của mỗi nơi đều giống nhau. Nếu cậu là một nhà thiết kế thời trang, ít nhất trước tiên cậu phải thống nhất khái niệm trước mới được.”

Mặc dù mỗi cơ quan đều có đặc điểm riêng, nhưng không ít bộ phận giống nhau như đúc, chẳng hạn như ghi lại thông tin của giáo phái, ẩn giấu sát khí ở sâu bên trong.
id="id_Toc169869445" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận