Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 571

Chương 571Chương 571

Do anh ấy chưa theo kịp xu hướng.

Là anh ấy không đủ trào lưu.

Sở Thiên Lê: “?”

Nếu đối phương là những người khác, Hạ Thời Sâm chắc chắn sẽ tìm ba mẹ cáo trạng, nhưng khi biết đó là Đàm Mộ Tinh, anh ấy lại thấy hơi ngạc nhiên, xen lẫn trong đó là tâm thế vững vàng hợp tình hợp lý, đúng sai lẫn lộn.

Anh ấy không tiện đánh giá về mối quan hệ giữa Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, dẫu khi ở trường, hai người vừa là bạn cùng bàn, vừa làm bạn bè, nhưng cách gọi chủ và nô lệ lại phù hợp hơn, hay nói là thú hoang dã cùng người chăm sóc.

Với đầu óc vốn đã không thông minh của mình, Sở Thiên Lê cũng chỉ chèn ép nổi Đàm Mộ Tinh.

Sở Thiên Lê căm giận kháng nghị: “Tinh Tinh không phải là nô lệ!”

Hạ Thời Sâm đáp qua loa: “Tùy em, tuổi hai đứa cộng lại mới bằng 6 à?” Dù sao năm 6 tuổi, anh ấy cũng đã thoát khỏi cách giao lưu như họ rồi.

“Bọn em đều là người lớn đã trưởng thành.”

“Ồ, vậy thì cộng lại mới bảy tuổi.” Hạ Thời Sâm cười nhạo: “Em 3 tuổi, nó 4 tuổi, Đàm Mộ Tinh chín chắn hơn em được chút.”

“...”

Hạ Thời Sâm lướt qua sự bối rối điên đảo lúc vừa rồi, hờ hững nhướng mày, tự giễu: “Anh chơi trò gia đình với trẻ con làm gì.”

Nghe tin hai người yêu nhau, anh ấy cũng không biết mình nên lo lắng cho ai.

Sở Thiên Lê cảm nhận được sự coi khinh từ máy in tiền, cô không cam lòng yếu thế, phản công: “Em và Tinh Tinh ít nhất còn có thể chơi trò gia đình, chứ anh trai xấu tính thì chẳng có ai để chơi trò đó, chỉ đành trở thành một ông già giàu có thê thảm, không đúng, đâu giàu gì, tiền vẫn ở chỗ em này...”

“Dựa vào đâu anh lại khinh thường học sinh tiểu học bọn em!?” Cô chiến tiếp: “Anh tưởng sinh viên các anh trâu bò lắm sao? Cái người từ đại học trở đi là cô đơn đến già có tên gọi tắt là ‘sinh viên’ đấy!”

Mặt mũi Hạ Thời Sâm sa sầm, đứng phắt dậy.

Sở Thiên Lê thấy tình hình không ổn, lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, hô to gọi nhỏ: “Ba ơi, mẹ ơi! Anh trai muốn đánh người ta!!”

“Em làm người trước đi.”

Chiến tranh đột ngột nổ ra bị ba mẹ ngăn lại.

Tuy nhiên, khi Hạ Chính Hợp và Dư Tân biết tin Đàm Mộ Tinh muốn tới đây, họ còn hỏi han xem có nên giữ đối phương ở lại ăn cơm hay không, dù sao người ta cũng lặn lội xa xôi tới, để họ đứng ngoài thì không ổn lắm.

“Đang Tết mà.” Dư Tân cân nhắc: “Chúng ta cũng nên chuẩn bị một phong bao lì xì.”

Hạ Chính Hợp nhìn về phía Sở Thiên Lê: “Con nói với thằng bé một tiếng, kêu thằng bé ở lại ăn tối nhé.”

Trước thái độ bình tĩnh của cha mẹ, Hạ Thời Sâm thấy khó thích nghi, ngơ ngác nói: “Ba, mẹ, sao hai người lại bình tĩnh thế?”

Ít nhất anh ấy còn từng gặp Đàm Mộ Tinh, ba mẹ thực sự quá tiên tiến rồi.

Hạ Chính Hợp cười nói: “Vừa hay chúng ta cũng có thể gặp.”

Dư Tân: “Hơn nữa Thiên Lê là người lớn rồi.”

Sở Thiên Lê gật đầu phụ họa như gà con mổ thóc: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Hạ Thời Sâm: “...” Con bé là người lớn, anh ấy muốn đánh người.

Bên trong xe, Đàm Mộ Tinh nhận được điện thoại từ cô, biết sẽ được giữ lại ăn tối thì lập tức luống cuống tay chân, bỗng chốc sợ sệt vô cùng, hoảng loạn hỏi: “Cô chú muốn gặp anh sao?”

Anh vốn đã sợ sẽ quấy rầy gia đình cô sum họp, chỉ định gặp qua rồi về luôn, nào ngờ lại được mời vào nhà, hiển nhiên bắt đầu lo mình sẽ thể hiện ra sao.

“Đúng vậy, Tinh Tinh đừng lo lắng, ba mẹ nói là chỉ ăn bữa cơm thôi.” Sở Thiên Lê an ủi: “Hơn nữa anh trai cũng ở nhà, mọi người đều quen nhau mà.”

Đàm Mộ Tinh: “!!?” Sao cứ thấy càng lo lắng hơn vậy?

Vào giờ phút này, anh không tiện nói thẳng với cô rằng Hạ Thời Sâm đem đến cảm giác áp lực mạnh hơn cả ba mẹ của cô.

Đàm Mộ Tinh cúp máy, bắt đầu đứng ngồi không yên.

Chú Tề vừa lái xe, vừa cảm thán: “May mà bà chủ chuẩn bị đủ nhiều quà.”

Trước khi ra ngoài, Đàm Mộ Tinh còn sợ Sở Thiên Lê mang không hết nổi chỗ quà, nào ngờ chẳng hiểu sao lại nhảy thẳng đến đoạn gặp phụ huynh.
id="id_Toc169869478" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận