Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 361

Chương 361Chương 361

Cô rất muốn đến gặp bạn khi bản thân mình hoàn hảo không bị thương, nhưng mà cuộc sống thường không được như ý muốn hoàn toàn, tóm lại là có chút chuyện phiền phức không thể tránh khỏi.

Đàm Mộ Tinh lo lắng nói: “Vết thương có nghiêm trọng không? Có sâu không?”

Nếu bị băng bó như vậy, thì khẳng định không phải vết thương nhỏ.

“Không...” Đối mặt với câu hỏi của cậu, Sở Thiên Lê nhìn sang chỗ khác, nói lòng vòng, “Không bị thương nặng bằng cậu.”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt, cậu phát hiện ra cô đang né tránh vấn đề, nên cậu cảm thấy có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi sau khi họ tách ra.

Sau khi hai người trở về từ thôn Ngân Long, đây là lần đầu tiên họ thực sự tách ra.

Mặc dù mỗi ngày bọn họ đều liên lạc với nhau, nhưng Đàm Mộ Tinh không hề hay biết gì về tình cảnh lúc sau của cô, cũng không biết đến tột cùng là cô gặp phải khó khăn gì, khoảng thời gian xa cách đó hoàn toàn biến thành một khoảng thời gian trống rỗng.

Sở Thiên Lê đứng bên cửa sổ, cô trốn trong rèm cửa sổ, lúc này cô cúi đầu không nói một lời.

Đàm Mộ Tinh mở miệng, cậu muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào. Gió nhẹ ùa vào, thổi tung tấm rèm dày phía sau, tấm rèm như đang bao quanh người Sở Thiên Lê.

Thật lâu sau, Sở Thiên Lê mở miệng trước: “Tớ hối hận rồi.”

“Hối hận cái gì?”

“Lúc ấy không nên gọi cậu.” Sở Thiên Lê núp trong rèm cửa sổ, buồn bực mà nói, “Không nên gọi Tinh Tinh.”

Nếu như lúc cô trượt chân không có gọi Đàm Mộ Tinh, có lẽ cũng chỉ có cô ngã xuống vách núi, sẽ không kéo theo cậu xuống. Lúc đó Đàm Mộ Tinh đang đi ở phía trước, sau khi cậu nghe thấy giọng cô thì theo bản năng mà quay người lại.

Đàm Mộ Tinh: “Vì sao không nên gọi tớ?”

“Như vậy không tốt.”

“Nhưng tớ cảm thấy như vậy rất tốt.”

“Không tốt chút nào.” Sở Thiên Lê liếc mắt nhìn cánh tay trái, nhỏ giọng nói, “...Thà để tớ bị thương còn hơn.”

Vốn dĩ cô cũng không còn nhiều thời gian, vì vậy không nên liên lụy những người khác.

Bọn họ vốn dĩ vẫn luôn sống ở thành phố, thế nên họ quên đi rất nhiều chi tiết. Đó là thực ra Đàm Mộ Tinh không có lý do phải chịu khổ, khi cậu sinh ra thì vận mệnh của cậu đã quyết định là cả đời bình an thuận lợi, mặc dù không có bất kỳ thành tựu gì, nhưng cũng đủ để cho người bên ngoài phải khâm phục.

Nhưng cô thì khác, cô không có tương lai.

Người có tương lai không nên vì người không có tương lai mà mất tất cả, đây là đạo lý mà ai cũng hiểu.

Đàm Mộ Tinh nghe vậy, lắc đầu nói: “Vì cậu nhờ tớ giúp đỡ, nên tớ mới thật sự cảm thấy yên tâm.”

Sở Thiên Lê không hiểu: “Yên tâm cái gì?”

“Bởi vì trước kia thỉnh thoảng tớ sẽ không xác định được rằng cậu đang suy nghĩ gì, cũng không biết chính mình đi theo cậu thì có làm phiền đến cậu hay không.” Đàm Mộ Tinh nói, “Tuy rằng tớ chưa từng thấy cậu phàn nàn, nhưng nếu như là vì cậu không muốn bị người khác biết nên không phàn nàn thì sao?”

Sở Thiên Lê sửng sốt.

Giọng điệu Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng, cậu hồi tưởng lại rồi nói: “Khi còn bé tớ ở cùng ông bà nội, thường xuyên gặp một con mèo hoang ở trong sân, mỗi ngày nó đều tới đó ăn, nó đã coi nơi đó như nhà mình, tất cả mọi người đều cảm thấy nó sẽ không rời đi, nhưng qua vài năm sau, nó dần lớn tuổi và bỗng biến mất vào một ngày nọ, ai cũng không tìm thấy nó.”

“Người ta nói rằng khi đến một thời điểm nhất định thì con mèo sẽ sợ con người đau lòng, rồi sẽ chủ động lựa chọn rời nhà trốn đi, người lớn cũng an ủi tớ như vậy. Nhưng sau đó tớ đã lên mạng tìm kiếm, có người nói rằng bản chất của mèo chính là khi nó yếu đi thì sẽ trốn ở nơi không ai tìm thấy được, bởi vì lòng phòng bị và lòng tự trọng của nó rất mạnh, nó không muốn bị con người phát hiện mình nhỏ yếu, ngay cả người quen cũng không thể.”

Khi Sở Thiên Lê rời khỏi thôn, đám người Vương Bình không biết tại sao cô rời đi. Lúc Sở Thiên Lê rời khỏi nhà, đám người Hạ Thời Sâm cũng không biết lý do sao cô rời đi.
id="id_Toc169869268" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận