Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 433

Chương 433Chương 433

Hình như tớ đã từng nghe anh Du nhắc tới.”

Trước kia trong lúc nói chuyện phiếm Du Ngật đã từng nói qua, đạo sĩ của Càn Môn vừa rồi cũng đề cập đến nó, điều này tự nhiên làm anh sinh ra nghi hoặc. “Nói một cách đơn giản, môi trường sống hiện tại của chúng ta đã khác xưa, đa số con người có rất ít phúc báo nhưng nghiệp báo rất sâu, tưởng chừng như nắm giữ nhiều tài nguyên hơn, nhưng lại lạc vào dòng chảy ham muốn vật chất, rơi vào những tranh chấp không hồi kết.” Sở Thiên Lê nghiêng đầu, “Trước kia một bữa no nê đã có thể thỏa mãn, nhưng hiện tại không có một khắc thỏa mãn, không có tiền là muốn giàu có, có tiền là muốn có nhiều tiền, vĩnh viễn tự cao tự đại, ích kỷ chiếm đoạt khắp nơi, thậm chí còn không tiếc làm hại người khác.” “Tình trạng này cũng sẽ lan sang giới huyền học, chẳng hạn như chọn Phật giáo và Đạo giáo để tư lợi, thương mại hóa các chùa và miếu, hoặc giả danh tiên nhân để lừa gạt, thông qua những con đường bất chính đạt được sức mạnh cao cường, thoạt nhìn thì có vẻ như phương pháp chính đạo, nhưng thực ra là sai lầm hại người, đã đi vào con đường không thể quay đầu, lại lầm tưởng bản thân làm đúng.” Sở Thiên Lê dang tay ra nói: “Ngay cả người tu hành cũng chỉ trích lẫn nhau, thậm chí còn trở nên tà ác hơn, cho nên có người nói rằng trong thời Mạt pháp, tất cả chúng sinh đều là ma quỷ. “

Đàm Mộ Tinh im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy thì như thế nào mới là đúng?” Sở Thiên Lê lắc đầu: “Tớ cũng không chắc chắn, theo lời bọn họ nói, ở thời Mạt pháp khó có thể không tham gia vào việc ác, tiến thêm một bước là cứu người, nhưng làm sao để biết tự cứu mình.”

“Làm tốt những gì mình nên làm, bớt chú ý đến những người nhàm chán đó, đừng để bị dắt mũi, là cậu có thể tránh xa những bất hạnh.” Mai Như Cảnh kết luận: “Chăm sóc bản thân cho tốt, còn về việc có cứu được người khác hay không thì cứ tùy duyên đi!”

Sở Thiên Lê và Mai Như Cảnh vui vẻ đập tay nhau: “Nói rất đúng!” Đàm Mộ Tinh thấy họ rất nhịp nhàng với nhau, nhất thời không biết phải nói gì. Ba người bàn bạc về chuyến đi đến thành phố G, họ không có ý định đi theo Thi Trác Cừ và những người khác, cuối cùng chọn sử dụng máy bay riêng của nhà họ Đàm, ít nhất sẽ không còn khúc mắc gì trong suốt hành trình. Sở Thiên Lê tạm biệt Mai Như Cảnh, nhìn cô ấy lái xe thể thao rời đi, sau đó đi theo Đàm Mộ Tinh quay về. Cô nhận thấy người bên cạnh có chút mất tập trung, thắc mắc nói: “Tinh Tinh, sao vậy?”

“Không...” Đàm Mộ Tinh nhanh chóng lấy lại tinh thần, do dự rồi cụp mắt xuống: “Tớ chỉ đang suy nghĩ về những gì cậu vừa nói.”

“Thời đại Mạt pháp sao?”

“Ừ, tớ đang nghĩ có cách nào để cứu người không.” Đàm Mộ Tinh cảm thấy thế giới thật tồi tệ, dường như cần phải làm gì đó.

Sở Thiên Lê chớp mắt, kinh ngạc nói: “Tại sao cậu lại muốn tìm biện pháp cứu người? Rõ ràng cậu đã cứu người rồi?”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Tớ cứu ai?”

Sở Thiên Lê vui vẻ nói: “Cứu tớ đó.”

Đàm Mộ Tinh nghe được lời nói của cô, lập tức bị những lời này làm cho đầu óc choáng váng, đỏ mặt lắp bắp: “Không, không có, ngay cả huyền học tớ cũng không hiểu, làm sao có thể cứu được cậu...”

Anh thật sự không hiểu huyền học nói cái gì, đầu tiên là đạo sĩ nói về thời đại Mạt pháp, tại sao đột nhiên lại nói là “Cứu cô”?

Vẻ mặt Sở Thiên Lê thành khẩn: “Có mà, tuy rằng Tinh Tinh hoàn toàn không hiểu huyền học, nhưng người ngoài ngành có khi đánh bậy đánh bạ mà lại chạm được vào bản chất của vấn đề.”

“Haiz, nên diễn tả thế nào đây, giống như dùng những cú đấm ngẫu nhiên đánh chết lão cao thủ, chúng tớ vẫn đang cẩn thận tính toán hậu quả, nhưng có thể cậu đã mơ hồ mà đến được đích rồi.” Sở Thiên Lê tươi cười, “Bởi vì cậu không cảm thấy làm như vậy là thiện, cậu cho rằng đây là quy luật tự nhiên, loại vô thức này mới có thể gọi là cứu người.”
id="id_Toc169869340" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận